Sinh ra trên đời, cha mẹ và Tổ quốc là những giá trị thiêng
liêng nhất, dù làm gì, giàu có hay nghèo khổ, dù vất vả hay sung sướng thì đó vẫn
là niềm tự hào, là gốc gác, là nguồn cội . Để có được một đất nước như ngày hôm
nay là kết tinh máu xương của biết bao thế hệ, biết bao con người có tên và
không tên đã đem mạng sống của mình để giữ gìn và điểm tô giang sơn gấm vóc. Có
thể nói, tấm hộ chiếu Việt Nam hôm nay là điều thiêng liêng, là niềm vinh dự của
mỗi người Việt Nam khi đi ra nước ngoài, nó thấm đượm máu, mồ hôi của những người
con ưu tú của dân tộc. Vậy mà Ngô Quang Kiệt lại có phát ngôn xằng bậy, phỉ
báng đến sự linh thiêng ấy của dân tộc: “tôi cảm thấy nhục nhã khi mang tấm hộ
chiếu Việt Nam”.
![]() |
Ý tôi là tôi cảm thấy nhục nhã là người Việt Nam, chứ không phải cái Hộ chiếu |
Là người có học thức, là lãnh tụ tinh thần của giáo dân, từng
là người đứng đầu giáo tỉnh Hà Nội, một người thay Chúa trời chăn dắt phần hồn
cho con chiên. Vậy mà ông ta lại nói một câu xúc phạm đến cả một dân tộc mà
trong đó có cả bản thân ông ta và gia đình . Một dân tộc gan góc đương đầu với
biết bao biến cố lịch sử, người trước ngã người sau lên, quyết giành bằng được
độc lập, để cho chúng ta có ngày hôm nay sống trong hòa bình, hạnh phúc. Vậy
thì vì lẽ gì ông lại cảm thấy nhục nhã khi là công dân của một đất nước có lịch
sử anh hùng như thế?
Người Việt chúng ta vẫn có câu nói rằng: "Con không chê
cha mẹ khó, chó không chê chủ nhà nghèo". Trong khi đất nước ta đang ngày
một phát triển và nhân dân ta đang sống trong hoà bình, yên vui, hạnh phúc; vị
thế của nước ta trên trường quốc tế ngày càng được khẳng định thì Ngô Quang Kiệt
lại lên tiếng phỉ báng dân tộc, phủ nhận công lao ông cha ta. Đó là điều không
thể chấp nhận được ở một con người mang danh Chúa để dìu dắt con chiên?
Nếu xấu hổ vì phải cầm hộ chiếu quốc tịch Việt Nam khi ra nước
ngoài, vậy ông do ai sinh ra? Thân sinh của ông có phải người Việt Nam không? Một
người chê cả nguồn gốc của mình, vậy họ là giống gì? Phải chăng là một kẻ bất
hiếu? Nếu ông xấu hổ vì làm người Việt Nam thì trong những cuộc kháng chiến chống
ngoại xâm trước đây, khi bao nhiêu người đã ngã xuống thì lúc đó ông đang ở
đâu? Ông được hưởng thành quả của những người đã ngã xuống vì Tổ quốc mà ông lại
chửi lại Tổ quốc mình? Vậy ông có phải là kẻ bất nghĩa không? Một kẻ bất nhân,
bất hiếu, bất nghĩa, như ông, thiết tưởng làm một con người Việt Nam bình thường
cũng không đáng. Vậy ông còn mặt mũi nào mà đứng giảng đạo, giảng niềm tin, dẫn
dắt cho những người công giáo Hà Nội lương thiện nữa?
Ông có biết trong khi ông cảm thấy nhục nhã vì tấm hộ chiếu
Việt Nam thì có biết bao người, dù vì lý do nào đó mà phải rời khỏi quê cha đất
tổ, vẫn ngày đêm đau đáu một nỗi niềm được trở về Đất Mẹ. Họ không có cái diễm
phúc như ông được ngày ngày bưng bát cơm thơm dẻo từ cánh đồng Đất Việt. Họ
không có cái diễm phúc được từng giờ từng phút hít thở bầu không khí thổi vào từ
Hồ Hoàn Kiếm thiêng liêng. Nhưng trong lòng họ, trong dòng máu họ, trong trái
tim họ, Việt Nam là hai tiếng thiêng liêng không bao giờ thay đổi. Ông thật
không xứng đáng là con Lạc, cháu Hồng, nếu ông thấy nhục nhã thì hà cớ gì mà ông
vẫn ở lại nơi đây?