Đầu đề tự biên. Nội dung copy từ chị Beo. Bài viết có vài điều suy nghĩ, kính gửi anh em đọc cho ý kiến!
Một phần rất lớn giúp Obama thắng cả hai cuộc bầu cử là nhờ
truyền thông, và không chỉ những phương tiện truyền thông cổ điển (gọi là Big 7
gồm: TV, radio, film, âm nhạc, báo chí, tạp chí và sách). Obama thắng còn nhờ
Tân truyền thông, bao gồm tất cả phương tiện sử dụng công nghệ tương tác và
trực tuyến, ví dụ như facebook, Twitter, blog, vv...
Đối nghịch với McCain và Mitt Rommey trong 2 lần bầu cử,
Obama thể hiện qua truyền thông mình là ứng cử viên trẻ, năng động, hiện đại,
sẽ mang lại thay đổi so với nhưng đối thủ.
Phong trào Chiếm phố Wall sinh ra một khái niệm gọi là 99%.
Con số mang ý nghĩa số đông, chỉ trích sự bất bình đẳng ác nghiệt trong
xã hội Mỹ. (1% dân số còn lại là các đại đại tỷ phú nhưng giữ phần lớn tài sản). Những từ như
“99%” và “1%” được dùng rất nhiều trong truyền thông khi nói về chính trị.
Obama, chưa bao giờ nói thẳng ra ủng hộ phong trào Chiếm phố Wall, nhưng hầu như cũng chưa bao giờ tỏ ra
mình thuộc vào giới 1%.
Qua mắt truyền thông, Obama không chỉ là chính khách mang
phong cách bình dân hòa đồng mà còn là người của gia đình mẫu mực (hình ông
chơi với con tràn lan trên mạng), người chồng yêu thương (sau mỗi lần phát biểu
gặp mặt gì gì đó sẽ có hình ôm hôn bà Michelle). Ngay bà Michelle, dù tốt
nghiệp trường luật cũng hiếm thấy phát biểu trước công chúng về chính trị,
thuần chỉ nói về nấu nướng, thời trang, đi thăm trường học, chơi với trẻ con...
Sử dụng truyền thông xã hội để len lỏi vào đời sống người
dân. Nhờ vậy mà người dân dễ cảm thông với Obama hơn.
Đương nhiên đó không phải là cái tài của ông, mà là cái tài
thuê được một đội ngũ quản lý truyền thông cực kỳ xuất sắc.
Từ dân chủ tới độc tài, không một chính khách của chính thể
nào coi thường chuyện xây dựng hình ảnh mình trước công chúng. Trừ Việt ta.
Thế nên, những ai tự tin tư duy khoa học trong trò chơi xếp
hình, 99% sẽ lâm cảnh khoan khoái tự toại trước bức tranh hoàn chỉnh eo nàng Bạch Tuyết gắn vào đầu chú
lùn Sneezy.
*** Bạn Van-Son Dang trên facebook hỏi: Chỗ của người thần
kinh như Đào hay hoang tưởng như Vũ không nhất thiết phải là nhà tù. Vậy sao họ
vẫn phải tù? Cô có giải thích gì không ạ?
Beo trả lời bạn ở góc độ một người quan sát thời cuộc và
người trực tiếp ngồi xem một vài phiên tòa xử nhóm đối tượng tạm gọi Thần kinh
chính trị. Ngay và luôn: họ là những người vi phạm luật pháp.
Quang cảnh phiên tòa, đại khái thế này: Viện kiểm sát đưa ra
bằng chứng; Quan tòa hỏi bằng chứng ấy đúng hay sai, có hay không; Bị cáo trả
lời gọn đúng-sai, có-không. Nếu đúng và có, luật sư tìm cách giảm nhẹ bằng cách chứng
minh động cơ, mục đích của bị cáo. Nếu sai và không, luật sư đưa ra các bằng
chứng (của mình) để phản bác lại VKS.
Trong phiên tòa xử Cù kon, không có bằng chứng nào được trả
lời sai và không. Những nhận định kiểu dạng như không nhất thiết phải là nhà
tù, hoàn toàn cảm tính. Mà cảm tính trong lĩnh vực thần kinh chính trị này, thiên
hướng chung là... chống lại nhà nước. Tuy nhiên, cái lỗi để cho bạn nhận định cảm tính thuộc về
truyền thông big 7 (khái niệm trong entry 1). Và ngược lại, góp phần cực lớn,
gần như tuyệt đối, trong việc củng cố-nuôi dưỡng những nhận định cảm tính, là
Tân truyền thông.
*** Trả lời như vậy, chắc chắn bạn sẽ hỏi tiếp, nếu vậy tại
sao những người B người C...có những hoạt động tương tự, lại không bị bắt.
Quy trình dẫn tới bắt những thần kinh chính trị không bao
giờ khẩn cấp, đột xuất để đương sự hay thân nhân bất ngờ. Bước đầu, cơ quan an
ninh khuyên giải, thuyết phục. Không chỉ bản thân đương sự, CQAN còn thuyết
phục thân nhân, những người có thể ảnh hưởng tới đương sự, phụ thuyết phục
giùm. Các cuộc gặp này thường thân tình và
hay diễn ra tại... quán cà phê. Khi sự kiên nhẫn đã hết hay biện pháp nghiệp vụ ấy không hiệu
quả, bước hai mới bắt đầu bằng giấy mời làm việc tại trụ sở an ninh. Còn mời
bao nhiêu lần khỏi kể, bởi thần kinh chính trị luôn tự trưng ra công cộng việc
bị an ninh sờ gáy như chiến tích. Đôi khi Beo thấy những tấm giấy mời này na ná
như tấm bằng về phá quấy chọc ngoáy, cấp tiểu học. Hưởng ứng việc trưng trổ nó
ra, đồng cấp ấy mà thôi. Chưa thần kinh chính trị nào bị bắt mà không trải qua hai
bước trên.
( Riêng pé Phương Uyên của các nhà rân trủ không nằm trong
loại thần kinh chính trị. Pé tham gia một tổ chức chính trị chống nhà nước, Pé
hợp lực chế tạo vật liệu nổ gây sát thương cộng đồng, thế nên án cho Pé thuộc
về hình sự).
Trả lời vào câu hỏi chính. Rất đơn giản: biết chết liền. Bởi thế ngay mở đầu entry này,
Beo viết: Cặp phạm trù triết học hiện tượng-bản chất, rất vô giá trị, đặc biệt
trong lĩnh vực nội chính. Cùng can dự vào vòng xoáy chính trường, thậm chí tầm lan tỏa
rộng hơn, Phạm Chí Dũng ngồi vài tháng nhưng Ba Sàm thì...đợi đấy. Cùng bá láp như nhau, Trương Duy Nhất và Phạm Viết Đào xộ
khám nhưng Nguyễn Xuân Diện ...chưa. Từ bá láp Beo dùng là nói về những gì Nhất
và Đào thể hiện ra cho toàn thể bàn dân thiên hạ thấy qua blog, còn nhân thân
và các mối quan hệ riêng của họ, ngoài người trong cuộc và an ninh, thì có
thêm...giời biết. Thường ai vô tư trong các mối quan hệ, không tham dự các phe
nhóm, thì thoát. Lại có người, nếu ra giữa đường Nguyễn Huệ cầm cờ vàng mà hô
lật đổ chế độ, cũng không ai buồn hỏi tới. Trần Mạnh Hảo, Nguyễn Quang Lập chẳng hạn.
*** Vài ba năm trước đây, Beo đơn thương độc mã trong xã hội
ảo chống lại thần kinh chính trị. Beo chỉ ra rằng không có bất cứ sức mạnh nào
phá hoại tiến trình dân chủ trên đất nước này bằng chính những nhà rân trủ đểu
(không tìm được từ nào nặng hơn) ấy.
Gạch đá Beo nhận lại, chắc đủ xây một chung cư. Giờ, nghĩ như Beo đông rồi. Nhiều bạn lại có khả năng thể
hiện tư duy ra chữ nghĩa cực tốt. Cứ rảo qua một lượt còm về vụ tuyệt thực của Cù kon mà xem,
tỉ lệ ủng hộ Cù thảm hại chưa từng thấy và bị át vía ra sao.
*** Quay lại chuyện Obama của entry mở đầu.
Tại sao chính khách ta ứng xử với tân truyền thông (và cả
big 7) trái ngược hẳn với trào lưu văn minh này của thế giới?
Có 2 chiều của vấn đề, chính khách tận dụng truyền thông để
phục vụ lợi ích mình ra sao và ngược lại.
Chắc chắn sẽ có bạn rủa thầm, tưởng mụ Beo viết cái gì sốc
và độc, hóa ra ba chuyện đồng nát. Xin thưa, chính những gì tưởng như đồng nát
ấy là viên gạch xây nền tảng tư duy của chính khách đấy.
Obama và truyền thông là hai thực thể độc lập, ông ta khéo
léo dùng truyền thông để truyền bá thông điệp của mình. Chính khách ta tham gia
vào truyền thông như một thành viên, với quan niệm thành văn: báo chí là của
Đảng.
Khi bạn tự nói về mình, thì độ tin cậy còn bao nhiêu phần
trăm? Tuy nhiên, trong trình độ dân trí của ta, việc phân biệt sự
khác nhau như trên là rất khó. Thế nên, chính khách cứ thế, điềm nhiên mà hưởng
lợi từ truyền thông mang lại.
Dẫn giải cụ thể, thế này:
Báo chí phanh phui tiêu cực, dân dã gọi đánh ông nọ bà kia.
Biên độ cái sự “đánh” này, nay gần như không có giới hạn khi đến nguyên thủ, bộ
trưởng...cũng bị “phang” tơi bời trên mặt báo.
Thế nhưng, đánh như vậy có thêm lợi ích gì, tiến trình có
thêm ấy sẽ dẫn tới đâu...tịnh chẳng ai màng. Chỉ biết chắc rằng, dân chúng thỏa
mãn và độ tin cậy, đang có người đấu tranh cho lợi ích của họ, vẫn được nuôi
dưỡng trong dân. Cái này, Beo gọi là hưởng lợi chủ quan.
Ví dụ khác. Khủng hoảng kinh tế toàn cầu, các ông lớn truyền
thông nay không dám coi thường bất kì thị trường lớn bé nào và hẳn nhiên, chẳng
ai hộ chiếu từ dải đất èo uột này nhưng ông nào cũng nằm lòng câu qua sông lụy
đò. Mở đầu là mấy tờ báo in và kênh TV giải trí, chấp nhận bị biên tập nội dung
không phù hợp thuần phong mỹ tục khi sản xuất tại VN. Nay tiến sang mảng kinh
tế và sắp tới là mảng chính trị xã hội, chắc chắn sẽ phải chấp nhận điều khoản
không đi ngược với đường lối chính sách của Đảng và chính phủ Việt (bằng câu
chữ ngôn ngữ ngoại giao chứ không thẳng toẹt như Beo, dĩ nhiên). Đừng mang
truyền thông thế giới vào mà dọa chính khách Việt. Cái này, Beo gọi là hưởng
lợi khách quan.
Trong xã hội báo chí và chính khách là một thì chính tân
truyền thông sẽ trở thành những nhà báo thực sự khi có đủ những tố chất cơ bản
của truyền thông chuyên nghiệp như: trung thành với công dân, độc lập với đối
tượng đưa tin và cung cấp một diễn đàn tự do cho mọi sự bày tỏ của công
chúng...
Nhưng, tân truyền thông vào Việt Nam lại gặp hàng loạt vấn
đề nội dung trong quá trình trở nên văn minh như hình thức mà nó có: thứ nhất
là văn hóa nghiện tin nhảm; thứ hai là phụ thuộc (gần như hoàn toàn) vào nguồn
tin từ báo chí chính thống; thứ ba, điểm Beo cho quan trọng nhất, phần lớn giới
trí (not chí) thức-những người cầm đầu thông thái cho mọi cuộc chơi- chưa mặn
tân truyền thông.
Hãy đọc kĩ ba điểm Beo nêu để thấy tại sao tân truyền thông
bá láp như hiện đang và tại sao Beo luôn luôn nhận định, bloggers lề trái chưa
bao giờ trở thành vấn đề đáng để tâm với chính quyền.
Bô Shit ư Quan làm báo ư? Một cua trong chậu một sóng trong
tách trà, chỉ vậy thôi!