“Uống nước nhớ nguồn”, “ăn quả nhớ kẻ trồng cây” là truyền
thống quý báu của từ ngàn xưa để lại. Phải chăng nó đã ngấm vào máu của mỗi
người dân Việt Nam
ta. Mỗi đứa trẻ ngay từ khi sinh ra đến khi có được nhận thức đầu tiên thì
chúng đã biết rằng chúng phải biết ơn, kính trọng cha mẹ, người đã sinh ra và
nuôi dạy chúng khôn lớn thành người. Đến khi bước chân đến trường, thì chúng sẽ
được cô giáo dạy cho bài học đầu đời là phải biết “uống nước nhớ nguồn”. Và
những đứa trẻ tiểu học đó cũng đã nhận thức được rằng chúng phải cố gắng học
tập tốt, rèn luyện tốt để không phụ lòng cha mẹ, để sau này trở thành những
công dân có ích, góp phần xây dựng đất nước Việt Nam ngày càng giầu mạnh hơn.
Vậy mà một người đáng tuổi ông, tuổi cụ của những đứa trẻ tiểu học đó lại không
nhận thức được về bài học “uống nước nhớ nguồn đó”. Người tôi muốn nói đến ở
đây chính là nhà báo Bùi Tín – nguyên Phó tổng biên tập báo Nhân Dân, đại tá
quân đội nhân dân Việt Nam .
Bùi Tín, sinh năm 1927, là con của Bùi Bằng Đoàn, nguyên
Thượng thư Bộ Hình của triều đình Huế và nguyên Chủ tịch Quốc hội Việt Nam . Cũng vì là
con của một người đã có công với đất nước, nên khi còn sống Bác Hồ đã rất quan
tâm, tạo điều kiện cho Bùi Tín trong công tác. Ông được kết nạp Đảng sớm, được
đề bạt nhanh, trong chống Pháp đã là cán bộ tiểu đoàn, phong quân hàm đợt đầu
tiên năm 1958 là Đại úy. Chính nhờ vậy, Bùi Tín từng được phong hàm đại tá quân
đội, từng được giữ chức Phó Tổng biên tập Báo Nhân dân.
Vậy mà, đầu những năm 90 của thế kỷ trước, tình hình thế
giới đang rối ren, hệ thống các nước xã hội chủ nghĩa ở Đông Âu và Liên Xô bị
sụp đổ, đất nước Việt Nam chịu ảnh hưởng nặng nề, vô cùng khó khăn, lạm phát
phi mã tới hơn 700%, người dân bữa đói, bữa no. Trước tình hình khó khăn đó,
Bùi Tín đã không cùng Đảng đưa đất nước đưa nhân dân vượt qua sự khó khăn này,
mà lại trốn chạy sang Pháp với lời lẽ “tôi ra đi vì dân, vì nước”. Nếu ông ra
đi “vì dân, vì nước” sao không đường hoàng mà đi, tại sao lại phải lợi dụng
việc ra nước ngoài rồi trốn ở lại.
Ra nước ngoài rồi, Bùi Tín nói “chẳng bao giờ đọc báo Nhân
dân”, “với tư cách người đọc báo, tôi quan tâm đến những nguồn cho mình thông
tin hay nhất, lạ nhất, mới nhất”. Đến đây đủ thấy, Bùi Tín là con người chỉ
biết vì lợi ích và nhu cầu bản thân, thích thú với những gì “hay nhất, lạ nhất,
mới nhất”. Điều này đủ thấy ông chẳng có một chút gì “vì nước, vì dân” cả. Hơn
nữa, Bùi Tín không còn biết đến xấu hổ của bản thân mình nói “sau khi rời bỏ
Đảng Cộng sản tôi được tự do không có gì sung sướng bằng, có ích cho dân, cho
nước hơn hẳn, khác hẳn trước”. Nói thế nghĩa là hơn 40 năm đứng trong hàng ngũ
của Đảng, tham gia 2 cuộc kháng chiến vẻ vang của dân tộc, Bùi Tín đã sống
trong sự dối trá, lừa đảo, những việc làm trước đó là phản nước, hại dân. Đặc
biệt, Bùi Tín còn bôi nhọ thanh danh Bác Hồ với những lời lẽ xuyên tạc sự thật,
từ việc nói rằng Bác Hồ có quan hệ với “nhiều người phụ nữ”, “đã có con riêng”…
rồi đến nhục mạ Người,“Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh. . . đều là
một lũ dã man tàn bạo”. Gần đây nhất, trong bài “Vài chuyện đã rõ về ông Hồ”
ông dám cả gan viết: “không hề có một nghị quyết nào riêng của LHQ về vấn đề
này”, Bùi Tín đã gạt phăng đi hết sự công nhận của cả thế giới về danh nhân văn
hóa kiệt xuất thế giới – Hồ Chí Minh.
Đọc xong bài viết, nghe xong những lời phát biểu “hùng hồn”
của ông, không chỉ tôi mà còn hơn 90 triệu người dân Việt Nam quá thất vọng về
ông, ông Bùi Tín ạ! Đành rằng, sự đào thoát của ông cách đây hơn 20 năm đã
khiến ông không còn chỗ đứng trong lòng dân tộc. Mọi người nhắc đến ông như
nhắc đến một tên phản bội: phản bội Tổ quốc, phản bội lý tưởng cao đẹp của cuộc
cách mạng mà ông đã đeo đuổi hơn 40 năm. Một kẻ đã bán rẻ danh dự và lý tưởng
của mình, chấp nhận làm tay sai cho bọn phản động để viết bài, phát biểu lấy
những đồng tiền dơ bẩn, kiếm miếng ăn nơi đất khách quê người.
Ông quá ngu ngốc
ông Bùi Tín ah! Hơn 20 năm về trước, có biết bao nhiêu người muốn được công
thành danh toại, có chức, có quyền, có địa vị xã hội, và luôn được mọi người
kính trọng như ông. Vậy mà ông chấp nhận bỏ lại tất cả, bỏ lại gia đình, người
thân, quê hương, đất nước, chấp nhận uốn mình bám lấy “quê hương” mới, quay
lưng lại chửi bới quê hương nơi mình được sinh ra và lớn lên, quay lưng bôi nhọ,
phỉ báng cách mạng, Đảng và toàn thể dân tộc Việt Nam. Thế còn chưa đủ, ông còn
ngu ngốc đến nỗi cả gan dám động tới vị lãnh tụ vô cùng kính yêu của toàn thể
nhân dân Việt Nam, người đã hết lòng quan tâm, giúp đỡ ông để ông có được như
ngày hôm nay. Thưa ông, Bác Hồ là hình
ảnh thiêng liêng nhất trong trái tim người dân Việt Nam, sự vĩ đại của Bác đã
được cả thế giới đánh giá, được ghi rõ trong nghị quyết của đại hội đồng liên
hợp quốc chứ không phải Việt Nam tự bịa ra để nói hay cho mình. Người Việt thường
chửi những kẻ vô ơn, bội bạc là “ăn cháo, đá bát” – Bùi Tín là con người điển
hình như vậy. Giờ thì tôi có thể khẳng định được rằng dù ông đã đến tuổi xế
chiều, có học rộng, biết nhiều, đi khắp năm châu thì nhận thức của ông cũng
không bằng mấy học sinh tiểu học. Bởi vì, chúng còn biết đạo lý “uống nước nhớ
nguồn” còn ông thì không hề nhận thức được điều đó.