Tôi xin được nhắc lại câu nói của anh Trần Công Trọng mà tôi rất tâm đắc: "Cái giá phải trả cho sự phản bội bao giờ cũng đau đớn, nhưng đó là kết cục tất yếu của kẻ không đủ bản lĩnh trên con đường mình đã chọn"
Với những cái tên chẳng còn gì là xa lạ trong thế giới gọi
là rận chủ thì Lê Hiếu Đằng và Phạm Chí Dũng dường như chỉ là con rối, là miếng
bánh dở bỏ đi để cho các đối tượng sử dụng làm chiêu bài tuyên truyền này nọ.
Cách đây thời gian tương đối dài tôi có nghe về việc bức tâm thư của Lê Hiếu
Đằng về vấn đề xã hội dân sự gì đó, về những bức xúc bản thân đối với lợi ích
cá nhân, còn Phạm Chí Dũng lại là nhà báo tự do có những tuyên truyền bóp méo,
sai sự thật về tình hình nhân quyền tại Việt Nam. Sau khi tìm hiểu thì biết
rằng đó chỉ là những lý lẽ cùn mà những con người sống ngần ấy năm rồi mà còn
có cách cư xử như trẻ con như vậy, có đáng mặt không?
Có vẻ như là các nhà rận chủ chúng ta hết trò để nói rùi hay
sao mà còn lôi lại chuyện cũ ra nói. Sau sự thành công to lớn của việc thông
qua Hiến pháp sửa đổi 1992, toàn Đảng toàn dân và toàn quân nhất trí đồng lòng
cùng xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, tiếp tục con đường xây dựng thành công chủ
nghĩa xã hội, Đảng Cộng sản ngày càng thể hiện vị trí quan trọng và vị thế to
lớn đối với sự phát triển của đất nước và đưa đất nước Việt Nam vươn ra với các
cường quốc năm châu. Dường như các nhà rận chủ uất ức, bất lực trước thành công
ấy, sự thất bại đau đớn không thể nói lên được gì mới vin cớ vào sự việc mà 2
kẻ đã không còn danh dự gì, không còn tư cách gì để nói về những vấn đề chính
trị hiện nay: Lê Hiếu Đằng và Phạm Chí Dũng-
2 kẻ đã phản bội lại
chính nguồn gốc và lý tưởng mà họ đã theo lâu nay “chỉ còn mang bóng hình và hơi thở của các nhóm lợi ích”, để quyết định
từ bỏ nó là một việc làm tuy muộn; nhưng ít ra các vị này đã dám nói thật những
gì họ suy nghĩ.”
Nói thật với các nhà rận chủ chứ 2 ông này sau khi tự đánh mất linh hồn cho thế lực phản động, tự bán rẻ danh dự vì đô la phản quốc thì 2 kẻ này trở thành những kẻ phản bội. Việc 2 kẻ này xin ra khỏi Đảng tôi tin rằng không phải là sự thể hiện ý chí bản thân hay là tuyên bố về một điều gì đó, mà có chăng đó là sự xấu hổ tột cùng, không còn tư cách và danh dự gì để có niềm kiêu hãnh được đứng trong hàng ngũ của Đảng. Chắc cố đấm ăn xôi, nói cùn, chứ 2 kẻ này có vị trí gì mà dám được mấy nhà rận chủ cho rằng đại diện và đánh vào đa số thầm lặng trong Đảng. Một sự quy chụp, bóp méo, xuyên tạc trắng trợn. “Cả hai ông Lê Hiếu Đằng và Phạm Chí Dũng vừa tuyên bố một điều – tuy không là điều mới lạ– nhưng phải nói khá phức tạp, khi hai ông chọn lựa nói ra vào lúc này.”
Chẳng
thấy đâu là phức tạp, đâu là khó khăn chỉ thấy là mấy bố này có mất gì khi nói
đâu, thế nên là cứ sướng mồm là nói, chẳng có ý nghĩa gì hết. Còn cái việc xin
ra khỏi Đảng thì xin lỗi 2 ông chứ, tôi thấy tiếc cho những thời gian 2 ông
được sống và tồn tại trên cuộc đời này thật là lãng phí, chính Đảng là người đã
soi sáng, dẫn đường chỉ lối cho ông được trưởng thành, được khôn lớn, được cống
hiến cho xã hội, Đảng mang lại cuộc sống hoà bình và giáo dục cho mọi người,
thử hỏi tại sao 2 kẻ này có thể được sinh ra, được lớn lên, được học hành, được
làm việc trong môi trường hoà bình, được hưởng những kết quả từ thành quả cách
mạng mà cha ông ta đã hi sinh để bảo vệ và xây dựng lên. Chính 2 ông không tự
biết nhìn nhận lại bản thân mình, không tự soi chiếu lại bản thân mình xem,
Đảng mang lại cho ông nhiều như vậy nhưng ông đã cống hiến được gì? Vây mà đến
cuối đời, ở cái tuổi mà đã được coi là có nhiều kinh nghiệm sống, có sự trưởng
thành lại phản bội lại chính lý tưởng của mình, chính ánh sáng soi đường của
mình. Nói thẳng ra chứ Đảng cần những con người sẵn sàng cống hiến và hi sinh
cho đất nước chứ không cần những người đòi hỏi tư lợi cá nhân như các ông,
những người chỉ biết đồng tiền là trên hết. Chẳng thế mà các ông dễ dàng bán
danh dự và linh hồn cho bọn cơ hội chính trị, làm tay sai cho bè lũ phản động.
Thật đáng buồn cho một cuộc đời. Chính vì sự vong ơn bội nghĩa ấy mà thiết nghĩ
cái việc viết đơn xin ra khỏi Đảng của các ông Lê Hiếu Đằng và Phạm Chí Dũng là
cái việc làm đáng xấu hổ cho cả 2 ông này, đồng thời còn là điều đáng trách đối
với những con người không biết lý lẽ sống, không biết cống hiến, không biết tự biết
ơn, không biết sống vì danh dự của mình. Mong rằng các nhà rận chủ đừng trơ
trẽn quá khi mà lấy cái việc cỏn con này mà để nói chuyện chính trị, để đánh
giá tình hình, để nói về những điều không có thật trong bối cảnh tình hình xã
hội hiện nay, chỉ với 2 kẻ phản bội mà dám nói rằng sẽ còn nhiều người nữa, nói
thật với các ông là 2 kẻ này chẳng đáng để nói đến đâu thưa các nhà rận chủ.
Thật vớ vẩn, vớ vẩn hết chỗ nói!!!
Dương Gia Huy