Sự trở về của em (Đỗ Thị Minh Hạnh)
cũng ồn ào không kém với ngày em ra đi, ngày em phải lãnh án tù với cáo buộc “phá
rối an ninh trật tự nhằm chống lại chính quyền nhân dân” theo điều 89 Bộ Luật
Hình sự, vì đã rải truyên đơn "xúi giục" công nhân của một công ty
giày da tỉnh Trà Vinh tổ chức đình công, phá hoại. Em đã vui, bởi ai mà chẳng
vui vì sau những ngày tháng bị giam cầm, hạn chế quyền tự do trong tù nay lại
được thả ra để thấy lại ánh sáng mặt trời. Nhưng thiết nghĩ là cái vui lớn nhất
đó chính là em lại có dịp để trần tình, để đứng lên nhưng một nữ anh hùng trong
giới rận chủ đầy cạm bẫy.
Tôi thật sự buồn về những trần tình
của em, về những bài viết bên lề về bản chất vụ việc của em cũng như sự thật em
trở về. Nhưng biết làm sao được, những lời ong tiếng ve vẫn luôn là bản chất của
giới rận trước một động thái nào đó mang tính nhân đạo của Nhà nước. Vẫn những
lời văn “đậm tính nhân bản” làm bao ngươi rơi lệ rằng “Hạnh là một nhà đấu
tranh cho dân chủ, kiên cường trước bạo quyền, dấn thân cho sự bình đẳng của xã
hội, hy sinh cho đời sống của giai cấp công nhân”, còn cả ngàn lời lẽ nâng lên
hạ xuống khác giành cho em. Nhưng dù sao thì có lẽ em cũng chỉ là con tốt thí,
em đã dại dột hy sinh tuổi trẻ, chà đạp truyền thống cách mạng của gia đình để
bù đắp cho những nông nổi của tuổi trẻ.
Đỗ Thị Minh Hạnh
Tôi biết rằng Hạnh, Hùng, Chương là những
người thuộc cái gọi là “Liên đoàn lao động Việt tự do”. Là một tổ chức với cái
mác dân sự với sứ mệnh cao cả là bảo vệ lợi ích người lao động. Trên thực tế,
đây là một tổ chức chính trị mang mặt nạ dân sự được phỏng theo mô hình “Công
đoàn đoàn kết” của Ba Lan, một tổ chức đã góp phần đắc lực vào việc làm sụp đổ
chế độ Cộng sản Ba Lan. Những tổ chức như Liên đoàn lao động tự do Việt trên thực
tế đây sẽ là một tổ chức lôi kéo quần chúng vào những hoạt động chính trị vào một
thời điểm thích hợp, sẽ gây hậu quả khó lường nếu không ngăn chặn kịp thời. Thực
ra sự nông nổi ban đầu ở tuổi 25 của Hạnh không đáng buồn, nhưng đáng buồn hơn
là sự ăn năn hối cải của em đến giờ phút này vẫn là con số không. Điều mà tôi sợ
nhất đó là em vẫn “ngựa quen đường cũ” trước những lời đường mật của những tên
già khụ đầy mưu mẹo trong giới rận chủ. Tôi càng sợ hơn những lời giáo huấn tận
tâm của các giám thị trại giam sẽ vô ích và hụt hơi trước những bài viết tâng bốc
em đầy rẫy trên mạng trong những ngày hôm qua. Em có thể lại bị đánh gục bởi lợi
ích và cái danh hão khi mà bọn họ xem em như là anh hùng. Chắc em hiểu hơn ai hết,
cái mác “ở tù cộng sản” hiện nay là một tấm visa có hiệu lực để đến với bất cứ
nước quan thầy nào. Nhưng nó sẽ khiến em lạc lõng với dân tộc.
Tôi biết rằng hiện nay suy nghĩ và tâm tưởng
của em rất khó có thể thay đổi khi vừa qua em và gia đình đã có thư cảm ơn tới
tất cả các tổ chức cá nhân đã có tiếng nói “đòi tự do” cho em. Em đã quên đi
tính nhân đạo của Nhà nước ta. Nhưng có lẽ em đã nhầm, những tâng bốc, những lời
hoa mỹ đầy rẫy trên các mặt báo lề trái sẽ tiếp tục là liều thuốc độc giết chết
tương lai em. Đối với những kẻ giả nhân giả đức dân chủ ở bên ngoài thì đây là
thời điểm để chúng đánh bóng tên tuổi chúng trong việc đã có công cứu em. Bản
chất của chúng là kiếm tiền, và mãi mãi vẫn là như thế, chúng trí trá cũng chỉ
vì tiền tài. Em thừa biết rồi đấy, vì tiền mà blog Người Buôn Gió đã ra đòn với
blogger Mẹ Nấm Gấu không thương tiếc, dù gì thì cũng cùng hội cùng thuyền trên
con đường “dân chủ”. Ấy vậy mà con người ta có thể cạn tàu ráo máng chỉ vì tiền.
Vì thế việc em được tâng bốc hay bị dìm xuống bùn đen bởi những kẻ đã hành nghề
dân chủ lâu năm cũng là chuyện hoàn toàn bình thường.
Thiết nghĩ, em nên có hành động thiết thực
hơn cho Tổ Quốc, cho bản thân hơn là chạy theo những thứ hão huyền, vô ích để phải
tù tội như vậy. Việc vào tù có thể là một bài học, việc ra tù có thể là một cơ
hội cho em. Quan trọng nhất là em có rút ra được bài học đó hay không, có biết
nắm lấy cơ hội để thay đổi cuộc đời em hay không mà thôi.
Quốc Thái