Dẫu vẫn biết
rằng đây là chủ đề đã được nhắc đến từ lâu, nhưng vì trong những ngày gần đây
hoạt động “hô hào biểu tình yêu nước” đã xảy ra một cách thái quá nên cần thiết
phải có đôi lời. Để hiểu hơn về lòng yêu
nước trong các cuộc biểu tình và lòng yêu nước trong cuộc biểu tình vừa qua.
Biểu tình, tụ
tập đông người trong những ngày qua vẫn được ngụy trang bởi những mỹ từ đẹp đẽ,
cao sang mà nghe qua ai cũng thấy cần phải tôn trọng. Đó là biểu tình yêu nước
chống Tàu, phản đối Tàu Cộng, làm lễ kỷ niệm 35 năm ngày chiến tranh biên giới,
hay là tưởng niệm những chiến sỹ đã ngã xuống cho đất nước trong chiến tranh
biên giới năm 1979. Bởi ngày 17 tháng 2 vừa qua là tròn 35 năm ngày chiến tranh
bảo vệ biên giới phía Bắc trước giặc Tàu.
Theo tác giả
thì cái vô lý đầu tiên trong cuộc tụ tập, biểu tình vừa qua đó là tôn chỉ, mục
đích của cuộc biểu tình này theo như rêu rao trên cộng đồng mạng đó là “kỷ niệm
35 năm ngày chiến tranh biên giới”; “tưởng niệm những chiến sỹ đã ngã xuống cho
công cuộc bảo vệ tổ quốc”…Một cuộc chiến mà bọn giặc phương Bắc đã gây biết bao
đau thương cho chúng ta, tàn phá đất nước ta thì mấy vị mang danh dân chủ lại gọi
là “kỷ niệm”. Như thế khác gì là đi khen cho Tàu. Chúng ta kỷ niệm chiến thắng
của chúng ta chứ. Trong cuộc chiến năm 1979, khi chúng ta rút các quân đoàn chủ
lực từ Campuchia về thì bọn Tàu đã rút khỏi biên giới. Vì thế, thắng thua về cơ
bản còn chưa phân định.
Còn theo cái
mỹ từ thứ hai mà mấy vị dân chủ vẫn dùng để ngụy trang cho các cuộc biểu tình,
tụ tập tại bờ Hồ, tại tượng đài Lý Thái Tổ vừa qua đó là “tưởng niệm các chiến
sỹ đã ngã xuống cho Tổ Quốc”. Có lẽ là điều đó sẽ có ý nghĩa nếu chúng ta thực
hiện nó bằng cái tâm, chứ không chỉ bằng những bãi nước bọt thừa thãi. Chiến
tranh là đau thương, mất mát, ly tán. Điều đó không ai mong muốn xảy ra cả. Những
người lính đã ngã xuống cho sự nghiệp bảo vệ non sông luôn xứng đáng được trân
trọng. Uống nước nhớ nguồn là truyền thống ngàn đời của dân tộc ta, xương máu của
những anh hùng liệt sỹ đã vun đắp nên giang sơn sẽ không bao giờ bị quên lãng cả.
Điều đó không phải mỗi mấy “vị dân chủ” biết để rồi mặc sức “tưởng niệm” một
cách quá khích, đi liền với đó là mục đích chống lại chính quyền để tạo danh tiếng
chính trị. Ở đây tôi không đụng đến những người có tấm lòng chân thành, họ đến
nhẹ nhàng với lòng thành để thắp một nén hương cho những liệt sỹ đã hy sinh.
Tôi chỉ muốn gửi đến những ai đó một sự trách móc bởi họ đã kích động gây rối
trật tự vì lợi dụng sự kiện này để pr cho bản thân.
Nếu theo như
phản ánh thì bản chất hoạt động này không phải như vậy mà chỉ là tiếm danh tưởng
niệm mà thôi. Những hoạt động tụ tập biểu tình này là có chủ định, do sự kích động
của một số người. Nhưng trong bài viết này tác giả không bàn đến những chủ ý của
những kẻ kích động biểu tình này mà xét dưới một khía cạnh khác. Đó là lòng yêu
nước trong những vụ biểu tình này. Yêu nước không phải là như thế, yêu nước cần
hơn sự chân thành, sâu lắng cũng như tận tụy với Tổ Quốc. Yêu nước không phải
là rủ nhau cười toe toét khi đi “tưởng niệm” những chiến sỹ đã hy sinh.
Người dân Việt
Nam không ai là không hiểu rằng giặc Tàu mãi là kẻ thù ngàn đời của dân tộc Việt
Nam. Chúng sẽ không từ bỏ giấc mộng “Đại Hán” của chúng cả. Chúng đã gây chiến
tranh với chúng ta, xâm lấn biển đảo của chúng ta và còn nhiều mưu sâu, kế hiểm
khác để tận diệt dân tộc chúng ta…Đảng cộng sản Việt Nam luôn nhận thức và hiểu
được mục đích đó, Đảng luôn lấy lợi ích dân tộc làm hàng đầu. Ai đó bảo “Đảng
hèn với giặc, ác với dân” thì họ không hiểu. Đảng nín nhịn trước Tàu, không phải
là Đảng hèn với giặc phương Bắc. Chúng ta nhịn bởi chưa đến lúc để xảy ra chiến
tranh. Nếu ai đó quan tâm đến tình hình thế giới đều hiểu rằng Triều Tiên là nước
luôn đe dọa thử hạt nhân, đe dọa dùng vũ lực. Các nước mạnh như Nhật, Hàn thậm
chí cả Mỹ cũng phải nhường bước, nhỏ nhẹ để kiềm chế nó. Chẳng hạn như hằng năm
Nhật và Hàn vẫn viện trợ hàng triệu tấn gạo để đổi lại sự hòa bình. Bởi những
nước này sợ rằng chiến tranh sẽ thiệt hại về kinh tế. Vậy nên, tạm thời chúng
ta chưa đối đầu trực tiếp với Trung Quốc là điều dễ hiểu. Cái mà Đảng muốn
tránh đó chính là tránh mối họa suy yếu dân tộc, tránh vì một lúc nóng mà để lại
hậu họa cho đời sau.
Còn việc biểu
tình thì ai cũng làm được, hô hào lại càng dễ. Nhưng khi Tổ Quốc lâm nguy chúng
ta có dám hy sinh thân mình ra nơi mũi tên hòn đạn hay không mới là điều quan
trọng. Tổ Quốc chúng ta đã rỉ máu vì chiến tranh quá nhiều, dân tộc chúng ta đã
phải chịu lầm than hàng chục thế hệ, vết thương vẫn chưa thể lành lặn. Vì thế đứng
trước thế giặc mạnh chúng ta càng phải suy
tính kỹ lưỡng. Yêu nước có thể có nhiều cách, chỉ cần chúng ta có tâm,
có lòng yêu nước thật sự thì sẽ có nhiều cách để cống hiến chứ không phải biểu
tình là yêu nước. Và nếu ai đó còn lấy biểu tình ra để coi đó là yêu nước thì
hãy nghĩ lại.
Quốc Thái