Thời gian gần đây, mảnh đất xã hội dân sự là nơi
dung túng cho những kẻ vong ân bội bạc. Chúng đã câu kết với nhau thành lập nên
các tổ chức nhằm công khai chống đối lại Đảng, Nhà nước. Về điều lệ, mục tiêu,
chương trình hoạt động của mỗi tổ chức khác nhau, song điểm chung giữa chúng đều
là muốn xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước. Chúng vẫn xuyên
tạc, bóp méo, chửi bới để tạo tiếng vang, với phương châm “chửi to thì vang lớn,
vang lớn thì lại có tiền”. Các tổ chức của chúng hướng tới nhiều đối tượng khác
nhau: Thanh niên, phụ nữ, luật sư… với các tên gọi rất mỹ mều: Tập hợp thanh
niên dân chủ, Hội phụ nữ Nhân quyền, Hội tù nhân lương tâm. Và gần đây, ngày
03/03/2014, nhà văn Nguyên Ngọc lại công khai tuyên bố thành lập cái gọi là
“Văn Đoàn Độc Lập Việt Nam” trên trang mạng Vịt Tân.
Trời đánh nếu ai phản bội
Theo như những gì Việt Tân quảng bá, tổ chức Văn
Đoàn Độc Lập Việt Nam này gồm 61 thành viên, chủ yếu là những nhà văn, nhà báo,
nhà thơ, dịch giả. Gọi chung là những người hoạt động trong lĩnh vực văn học.
Do đó mới gọi là “Văn Đoàn”. Trong đó có những cái tên mang thương hiệu đả
kích, nói xấu chế độ hàng đầu thời gian qua, như: Hà Sĩ Phu, Châu Xuân Diên,
Nguyễn Quang Lập, Bùi Minh Quốc… Nhắc đến những cái tên này chắc chẳng ai lạ gì
mấy blog Chú Tễu, Queechoa, hay chauxuannguyen. Đáng lưu ý, tổ chức này hội tụ
cả những thành viên trong nước và nước ngoài, Á – Âu – Mỹ đủ cả. Chúng ta hãy
cùng nhau tìm hiểu và vạch trần sự thật sau tấm rèm “Độc lập” của bọn chúng.
![]() |
Đám văn hề |
Điểm đầu tiên, người đứng đầu Ban vận động của tổ chức
Văn đoàn này là Nguyên Ngọc, đã từng là một nhà văn hoạt động cách mạng với nhiều
tác phẩm nổi tiếng, đọng mãi trong lòng bao thế hệ học sinh như: Đất nước đứng
lên, Rừng xà nu, Đất Quảng.v.v. Tôi cũng rất lấy làm ngạc nhiên, tại sao Nguyên
Ngọc lại đứng trong tổ chức này? Không những vậy, lại còn làm Trưởng Ban vận động
– chủ công trong xây dựng và phát triển lực lượng. Lẽ nào, ông không còn là ông
của ngày hôm qua?
Điểm thứ hai, Nguyên Ngọc nói “Một
trong những chức năng quan trọng của văn học theo là thức tỉnh lương tri, bồi đắp
đạo đức xã hội”. Điều này tôi đồng ý, nhưng tổ chức này cho rằng “Sau năm 1975, văn học Việt Nam đã không làm
được đúng vai trò của mình”. Vậy thử hỏi có phải là chúng đã phủ nhận sạch
trơn mọi thành tựu của văn học nước nhà. Tôi đã nhắc đến ngay từ đầu, đây là những
kẻ vong ơn bội nghĩa, quay lung lại với lịch sử. Chúng nói như vậy không khác
nào tự nhổ vào mặt mình, bởi lẽ trước đây chẳng chúng thì ai, đã viết văn, làm
thơ cho đất nước, ngợi ca chủ nghĩa anh hùng cách mạng với khuynh hướng sử thi
giàu chất trí tuệ… Văn học Việt Nam mọi thời đại, đặc biệt sau Đổi mới 1986 đến
nay đã góp phần tích cực vào sự nghiệp cách mạng của dân tộc, mỗi giai đoạn đều
đánh dấu bước chuyển mình sâu sắc. Và ở đâu, thời điểm nào “Văn học cũng phục vụ
sự nghiệp cách mạng, phục vụ đại chúng”. Chúng nói điều này chỉ thể hiện chúng
là kẻ cố cùng liều thân nói năng bừa bãi.
Tiếp nữa, chúng cho rằng: “ở xã hội nước ta, các quyền tự do cơ bản của con người bị vi phạm trầm
trọng , đè nặng lên tâm lý sáng tạo của người cầm bút, làm mờ nhạt và tắt lụi
các tài năng”. Và đây lại là một chiêu bài quen thuộc mang tên tự do – nhân
quyền. Tuy nhiên, thực tế thì ai cũng rõ, có hay không quyền tự do báo chí, tự
do ngôn luận và thông tin xuất bản ở nước ta. Tác phẩm của chúng viết ra tại
sao bị cấm lưu hành, tại sao chúng bị 88 hay 258 BLHS? Bởi lẽ đâu phục vụ cách
mạng, phục vụ nhân dân. Chúng quên mất nhiệm vụ tối quan trọng của văn học, ngược
lại chúng như những kẻ bất mãn, chửi bới lung tung. Chúng có thể có tài năng
nghệ thuật đích thực, nhưng cái tài ấy dùng không đúng chỗ. Sáng tác để tuyên
truyền, kích động, xuyên tạc, vu khống, hạ bệ… thì chỉ có 1 mục đích “phá hoại
cách mạng”. Bực thay những nhà văn khi phải nghe chúng nói vậy.
Đất nước chúng ta đổi mới gần 30 năm nay, cơ chế thị
trường định hướng XHCN đã thực hiện từ lâu rồi mà giờ chúng vẫn mơ hồ nói “đời
sống văn học mang nặng tính quan lieu bao cấp”. Phải chăng chúng nhận nhầm hay
vì nhãn quan chính trị nông cạn. Tôi nói rằng nhục nhã lớn nhất của con người
là biết mà phải nói những điều chỉ dành cho những kẻ ngu dại.
Và
đây, bản chất của chúng ẩn mình trong các mục tiêu mà chúng đưa ra:
“1. Đoàn kết tương trợ
giữa những người viết văn tiếng Việt trong và ngoài nước.
2. Tạo điều kiện nâng
cao về nghề nghiệp, thúc đẩy sáng tạo cá nhân, khuyến khích đổi mới trong sáng
tác và nghiên cứu phê bình văn học và ngôn ngữ.
3. Bảo vệ mọi
quyền lợi vật chất và tinh thần chính đáng, hợp pháp của hội viên, đặc biệt là
quyền tự do sáng tác và công bố tác phẩm, cũng như quyền tự do tiếp cận tác phẩm
văn học của mọi người.”.
Thoạt nghe có vẻ cũng rất văn minh và tiến bộ. Song
đó là những tấm vải thưa che mắt, là sự ngụy trang cho những âm mưu thâm độc:
Dùng văn học để đấu tranh phản cách mạng, đi ngược lại sự nghiệp dân tộc. Mục
tiêu 1, đó là xu hướng câu kết để dễ bề hoạt động và xây dựng thực lực mạnh
hơn. Mục tiêu 2, “Đổi mới” của chúng là vượt ra ngoài giá trị định hướng của
văn học nước nhà, tức là theo những cái khác có hại cho dân tộc, nhưng là hay đối
với chúng. Mục tiêu 3, hòng thoát khỏi sự kiểm soát của các cơ quan quản lý Nhà
nước, với chúng Ban Tuyên giáo Trung ương, Hội đồng lý luận phê bình văn học
nghệ thuật là “rào cản” trên con đường chống phá của chúng. Do đó, chúng mong
muốn “tự do vô tổ chức”, tự do bay nhảy như một đàn ruồi.
Và cuối cùng, chúng cũng nhận “Văn đoàn Độc Lập Việt Nam” là một tổ chức dân sự,… hoàn toàn độc lập đối
với mọi hệ thống tổ chức và thiết chế trong và ngoài nước”. Tổ chức của
chúng là kẻ thù đối nghịch với Hội Nhà văn Việt Nam, tức là một khối u ác tính,
cần sớm phải cắt bỏ.
Bố Ku Hải