Ngày chủ nhật
11/5/2014 vừa qua có thể được coi là ngày “chủ nhật đỏ” khi mà sắc cờ đỏ sao
vàng của Tổ quốc được nhuộm đỏ khắp 3 miền, từ Hà Nội đến Huế, Đà Nẵng rồi
Thành phố Hồ Chí Minh; đâu đâu người dân cũng mang theo bên mình lá cờ Tổ quốc,
xuống đường tuần hành và giương cao biểu ngữ, băng rôn với những nội dung khẳng
định chủ quyền của Việt Nam đối với 2 quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa, tin tưởng
tuyệt đối vào sự lãnh đạo của Đảng, Nhà nước, lên án những hành động sai trái,
ngang ngược của Trung Quốc…
1. Tinh thần yêu nước dâng cao, người dân ủng hộ Đảng, Chính phủ
2. Lợi dụng biểu tình chống Trung Quốc - ngu xuẩn chẳng qua cũng vì tiền
Bên
cạnh những người thể hiện tình yêu nước, sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc Việt Nam
thì vẫn còn một số đối tượng cơ hội, lợi dụng cuộc biểu tình để đưa ra những biểu
ngữ mang tính chất kích động, nói xấu Đảng, Nhà nước như: “Vì một quốc gia cường
thịnh, phải thay đổi”, hay “Im lặng là hèn nhát”… rồi kêu gọi thả tự do cho số
đối tượng có hoạt động chống chính quyền bị ta xét xử và đang cải tạo trong tù…
![]() |
Sao lại đòi thả tội phạm, tay sai cho ngoại bang???? |
![]() |
Thay đổi cái gì - để Trung Quốc đe ép mà không dám phản đối hả??? |
Giữa một cuộc
tuần hành để thể hiện lòng yêu nước, phản đối hành động ngang ngược của Trung
Quốc thì những đối tượng kia đưa ra những biểu ngữ như trên để làm gì? Liệu có
phải là yêu nước không? Hay chỉ là sự “giả dối”, lợi dụng lúc đông người để đưa
ra những mục tiêu riêng của họ. Giữa một bên là cuộc tuần hành yêu nước và một bên
là việc trả tự do cho những đối tượng vi phạm pháp luật Việt Nam liệu có liên
quan với nhau? Câu trả lời có thể dễ dàng được đưa ra, ngay cả một cậu học sinh
tiểu học cũng có thể trả lời là không. Giữa chúng không hề có mối liên hệ nào cả.
Mọi người đang biểu tình phản đối Trung Quốc mà lại đi kêu gọi thả Lê Quốc
Quân, Nguyễn Hữu Vinh, Bùi Thị Minh Hằng – những đối tượng vi phạm pháp luật là
điều hết sức vô lý. Ta có thể thấy rằng đây là những đối tượng cơ hội, lợi dụng
lòng yêu nước của nhân dân để đạt mục đích của mình, cha ông ta vẫn thường gọi
số này là “thừa nước đục thả câu” hay “ngư ông đắc lợi”. Thế mới thấy, chúng
cũng chẳng có gì tốt đẹp cả ngoài việc tự phong cho mình là nhà hoạt động vì
dân chủ, nhân quyền. Mọi điều chúng nói, mọi việc chúng làm cũng chỉ là để ngụy
tạo cho một sự thật “giả dối” mà thôi.
DƯƠNG
GIA HUY