Tiếp sau Cù Huy Hà Vũ,
dường như chiêu bài tuyệt thực có vẻ như bè lũ phản động thích sử dụng để gây
danh tiếng cho mình thì phải. Đặc biệt là làm tin cho bè lũ bậu sậu bên ngoài
phao tin, tung tin này nọ để vừa kiếm tý tiền, vừa đánh bóng tên tuổi.
Thời gian gần đây Nguyễn
Đình Cương dành được sự quan tâm của những blogger phản động khi được những
blogger này đấu tranh vì cái gọi là tù nhân lương tâm : “Anh Cương bị cùm chân và bị giam riêng trong một căn phòng nhỏ, kín và
hẹp suốt mười một ngày (11 ngày, từ ngày 03.09 – 14.09). Ở trong căn phòng đó,
anh Cương vừa ở, vừa đi tiểu tiện và đại tiện. Họ không cho anh tắm. Mỗi ngày,
họ chỉ cho một nắm cơm nhỏ nhưng anh Cương không ăn nên anh đã tuyệt thực mười
một ngày.” Chẳng biết thông tin từ
đâu ra, nguồn tin chính xác như thế nào, bản chất thông tin ra sao, nhưng có vẻ
các đối tượng phản động đang cố gắng làm cho thông tin về Nguyễn Đình Cương tỏ
ra lâm ly, bi đát nhằm xin lấy lòng thương của người khác hay sao? Tại sao dám
làm không dám chịu mà phải thảm thương như vậy?
Đặc biệt là với tội danh hoạt động nhằm lật đổ
chính quyền nhân dân thì liệu rằng Nguyễn Đình Cương có xứng đáng để mà đấu
tranh tới mức như vậy không mà còn giở ra trò tuyệt thực nữa?
Còn nhớ trước đây, cũng với
chiêu bài này, Cù Huy Hà Vũ cũng được các blogger tung hô, rêu rao rằng là một
con người chính nghĩa, quyết tâm đấu tranh và tuyệt thực, có nghĩa là không ăn
cơm trại, mà chỉ ăn cơm vợ gửi vào. Thật là nực cười. Một kẻ không chấp hành nghiêm
túc nội quy trại giam như vậy thì liệu rằng ra ngoài xã hội có chấp hành nghiêm
chỉnh pháp luật hay không? Để rồi một thời gian sau bộ mặt thật được bóc mẽ, và
không một kẻ blogger phản động nào tiếp tục đăng tin về Cù Huy Hà Vũ nữa. Liệu
rằng kết cục này có ứng với Nguyễn Đình Cương hay không? Dường như chiêu bài cũ
này không còn giá trị cho lắm nên hình ảnh Nguyễn Đình Cương tương đối mờ nhạt
cho đến nay sau hơn một năm bản án có hiệu lực. Phải chăng chỉ là sự bới móc có
chủ đích của những kẻ phản động nhằm lấy cớ để nói xấu Đảng, nói xấu nhà nước?
Có cần thiết phải thế không?
Nguyễn
Huy