Một thông tin mới gây xôn xao cộng
đồng mạng, nhất là mạng lề trái. Đó là blogger Điếu Cày đã được xuất cảnh đi Mỹ.
Một thông tin đã được tiên đoán từ trước của các nhà bình luận.
Cũng như các trường hợp trước đó,
Thủy, Cù kon bây giờ đến lượt Hải Điếu Cày được đặt chân lên vùng đất mà mọi
nhà dân chủ Việt Nam đều đang cố gắng để đến được. Bến đỗ của Hải có lẽ là sự
mong ước của không ít nhà dân chủ đang cố la hét chửi bới trong nước. Chúng ta
hãy cùng nhìn lại chặng đường mà Hải Điếu Cày đã trải qua, nếm mật nằm gai để
có được.
“Ngày 20 tháng 4 năm 2008, Nguyễn
Văn Hải bị bắt tại thành phố Hồ Chí Minh, và các máy tính cùng các files dữ liệu
của ông bị tịch thu.
Ngày 10 tháng 9 năm 2008, ông bị
tòa án truy tố tội "trốn thuế" và bị xử phạt 30 tháng tù giam
Tháng 4 năm 2012, ông Hải bị tòa
án xét xử thêm về tội "tuyên truyền chống nhà nước" theo điều 88 Bộ
Luật Hình sự cùng với các blogger Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải. Trong phiên
toà này, Nguyễn Văn Hải đã không nhận là mình có tội.Theo nhật báo Thanh Niên,
Nguyễn Văn Hải và Phan Thanh Hải cũng bị cho là đã tham dự một cuộc huấn luyện
do đảng Việt Tân ở hải ngoại tài trợ.
Tháng 9 năm 2012, trong phiên tòa
chỉ kéo dài 1 ngày xử 3 nhà bất đồng chính kiến Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần và
Phan Thanh Hải, ông Nguyễn Văn Hải đã bị tuyên án 12 năm tù giam” (Nguồn: Wikipedia)
Và trong thời gian 6 năm qua ngồi
tù cho đến ngày được thả Nguyễn Văn Hải đã phải trải qua biết bao nhiêu là thử
thách. Cũng giống như Cù kon thì Hải Điếu Cày đã biết cách đánh bóng bản thân
thông qua những chiêu trò như tuyệt thực, nhịn ăn dăm ba lần một năm, rồi vu khống
Công an đánh đập, tra tấn. Thậm chí còn vu vạ rằng Công an chặt đứt hai cánh
tay của y. Tóm lại để đạt được thành quả đơm hoa kết trái như ngày hôm nay Hải
Điếu Cày đã phải làm đủ thử, chịu nhục đủ điều. Tuy đã từng đạt được giải thưởng
Tự do báo chí, kiếm kha khá tiền nhưng giá trị nhất vẫn là được quan thầy bảo
trợ cho sang Mỹ.
Nhưng dù sao cũng phải ăn mừng
cho Nguyễn Văn Hải, đó là sự cố gắng bao nhiêu năm qua của y đã không công cốc.
Những ngày tháng vất vả viết blog chửi Đảng, mạt sát chính quyền, nói xấu chế độ.
Những năm tháng nhập kho bóc lịch, tuyệt thực gầy giơ xương cũng đã có kết quả.
Và cái kết cho Hải đó là một vùng đất mới mà y hằng ao ước. Cuối cùng y đã đặt
chân đến xứ sở tự do mà người Mỹ luôn tự vỗ ngực khoe khoang. Những năm tháng
ngồi tù cộng sản đã được trả giá bằng một chiếc vé xuất ngoại. Có lẽ cái chứng
chỉ tù nhân cộng sản vẫn rất có giá đối với giới rận nếu muốn các quan thầy ưu
ái. Và sẽ có thêm một số kẻ ngu gây chuyện với chính quyền để được như Hải, Vũ.
Cái kết là chuyến đi Mỹ của Hải
Điếu Cày cũng sẽ là sự thanh thản cho người dân, cho những người có trách nhiệm
và cũng không là gánh nặng cho pháp luật Việt Nam. Chính quyền Việt Nam sẽ
không phải chứa chấp một kẻ coi thường pháp luật, chà đạp lên cán cân công lý
như vậy. Xã hội sẽ thanh bình khi không có Hải, cộng đồng mạng Việt Nam sẽ bớt
tức tối cũng như trong sạch hơn nếu như Hải sang Mỹ định cư. Không một đất nước
nào muốn có những công dân sa đọa, đạo đức xuống cấp, ý thức trách nhiệm với xã
hội là con số không như Lê Quốc Quân, Nguyễn Văn Hải, chỉ tính cách trốn thuế để
làm giàu. Chính quyền càng không muốn có những công dân chỉ biết vu cáo và xúc
xiểm, không biết xây dựng sự tích cực mà chỉ biết nhìn vào tiêu cực và xuyên tạc.
Tạm thời đấy chỉ là cái kết trước
mắt. Nói trước là người Mỹ vốn rất thực dụng, không bao giờ dùng đồ bỏ đi cũng
như không nuôi những con vật không có giá trị sử dụng. Ở Việt Nam là nhà dân chủ
nhưng sang đất Mỹ thì chỉ là loại vứt xó, tài cán thì không có gì đặc biệt
ngoài viết bài chửi bới, chắc chắn không sớm thì muộn Hải Điếu Cày sẽ biết mùi
đất Mỹ. Cái đó hồi sau sẽ rõ.
Quốc Thái