Đoàn kết là từ ngữ đã đi liền với
dân tộc ta trong lịch sử dựng nước và giữ nước. Nhưng dường như nó được biết đến
trong thực tế chiến tranh chống ngoại xâm hơn là thời bình. Trong thời buổi
kinh tế thị trường, mỗi người, mỗi nhà lăn lộn cho cuộc sống của mình, sự vô cảm
đang lan đến từng ngõ ngách đến mức báo động. Chúng ta đã phải giật mình trước
một Quốc gia, dân tộc khác có hành động ứng xử nhân văn và đầy mưu trí của họ.
Đó là sự việc người dân Singapore đã quyên góp tiền ủng hộ người Việt bị một cửa
hàng ở Singapore lừa khi mua Iphone 6. Điều mà không phải ở nơi nào trên thế giới
cũng dễ thấy điều đó.
Tôi tự đặt câu hỏi, nếu sự việc
trên xảy ra ở đất nước Việt Nam thì mọi thứ sẽ diễn tiến như thế nào? Liệu có
ai dám lên tiếng? Liệu có nhóm người nào dám đứng ra để quyên góp tiền ủng hộ
người thanh niên kia không? Hay liệu có ai đứng ra hô hào mọi người gây áp lực
để cửa hàng kia đóng cửa và phơi bày sự thật xấu xa đó ra. Tôi nghĩ là khó lắm.
Không phải tôi bi quan mà nhìn vào thực tế đã cho thấy điều đó. Khi mà nhận thức
ở xứ ta còn có sự hạn chế, tính “đoàn kết”
và sự “đồng lõa” đang bị lẫn lộn thì văn minh tiến bộ còn xa lắm. Chúng ta đã từng
có những vụ rầm rộ như các quái nữ bờ hồ chém khách bằng cách bán hàng rong hoa
quả, rồi các tài xế taxi chụp giựt chém khách, rồi nhân viên siêu thị chà đạp
nhân phẩm của một bé gái hơn 10 tuổi chỉ vì nghi ăn cắp sách siêu thị mà không
ai đứng ra can ngăn…than ôi, kể ra còn hàng tá chuyện.
Nạn chặt chém du khách đang kéo
du lịch nước ta thụt lùi
Người Singapore đã làm được những
điều mà trước mắt chúng ta không làm được. Đó là tinh thần đoàn kết, tầm nhìn
và biết lợi dụng truyền thông trong những vụ việc tạo nên thương hiệu cho đất
nước họ. Một chiếc Iphone là mơ ước của biết bao người. Nó sẽ là nguồn thu lớn
cho Singapore thông qua thương mại. Nếu đặt giả thuyết Iphone sẽ có mặt sớm nhất
ở nước ta trong khu vực. Thì trường hợp
người thanh niên nước ngoài bị lừa sẽ chẳng dám quay lại du lịch Việt Nam cũng
như chẳng bao giờ dám mua iphone tại Việt Nam nữa. Bởi sẽ khó có trường hợp như
Singapore. Cửa hàng lừa tiền sẽ bán được một vài chiếc Iphone, lừa được vài
khách. Trong khi các cửa hàng khác sẽ mốc
mõm quanh năm vì bị vạ lây mất uy tín. Đất nước làm du lịch, chuyên bán hàng hiệu
mà mất đi thương hiệu sẽ chẳng khác gì du lịch chùa Bà Đanh. Người Singapore đã biết “bỏ con săn sắt bắt
con cá rô”. Họ đã dám đứng lên để bênh vực người lương thiện, bài trừ cái xấu
trong cộng đồng. Đi liền đó là tạo nên uy tín, thương hiệu, hình ảnh một đất nước
luôn bảo vệ điều đúng, lẽ phải, nơi cái tốt nảy mầm, nơi sự vô cảm khó có thể
sai khiến tâm hồn con người. Người Singapore đã quá thông minh khi biết “đoàn kết”
lợi dụng một vụ việc nhỏ, vụ việc tưởng chừng như xấu nhưng lại chuyển hóa
thành điềm tốt.
Dân tộc ta đã từng rất oanh liệt
khi đập tan 3 lần quân Nguyên Mông xâm phạm bờ cõi với số quân ít hơn, vũ khí yếu
hơn. Dân tộc Việt Nam hiện đại đã làm nên Điện Biên Phủ hào hùng chấn động địa
cầu đánh đuổi thực dân Pháp, đã từng đánh cho Đế Quốc Mỹ và tay sai phải gục đầu.
Đó là sức mạnh của sự đoàn kết, tinh thần bất khuất. Nhưng trên trận chiến kinh
tế thời bình chúng ta chưa phát huy được điều đó. Ngoài di sản là sự ngưỡng mộ
của bạn bè thế giới về quá khứ bom đạn hào hùng thì hiện tại chúng ta gần như
chưa tạo ra được thương hiệu Quốc gia nào đủ sức mạnh tầm thế giới. Chúng ta đã quá quen với thói chụp giựt, cục
bộ, manh mún, thiếu tầm nhìn. Trên sân nhà chúng ta đẩy nhau bằng mọi thủ đoạn,
trò xấu nhưng chưa biết đoàn kết, phát huy tiềm năng để vươn ra biển lớn. Nếu
nhìn vào Singapore chúng ta còn thua xa họ, đó là điều đáng buồn. Chúng ta có
hàng tá thắng cảnh thiên nhiên cấp Quốc gia và Quốc tế, có biết bao sản phẩm
văn hóa vật thể và phi vật thể. Bao bãi tắm, vịnh đẹp nhưng ngành công nghiệp
không khói vẫn ì ạch. Sai từ quy hoạch, chiến lược phát triển cho đến từng con
người tham gia vào guồng máy du lịch. Chúng ta quảng bá rầm rộ nhưng dịch vụ du
lịch thì yếu kém, giá cả đắt đỏ, những con người vô tổ chức kỷ luật điều hành,
nạn chặt chém du khách hoành hành.
Vụ việc vừa qua ở Singapore là việc
nhỏ nhưng đáng để chúng ta suy ngẫm, dám nhìn thẳng vào thực tế đất nước ta. Nếu
chúng ta cũng có những hành động nhỏ như vậy, mỗi con người bớt cá nhân đi một
chút, biết đoàn kết hơn một chút và quan trọng là nhìn xa trông rộng hơn ắt hẳn
Việt Nam sẽ chẳng mấy chốc mà “sánh vai với các cường Quốc năm châu” như Bác Hồ
đã từng nói.
Quốc
Thái