“Xin
Tổng Thống Obama yêu cầu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng thả tất cả các tù nhân
lương tâm ngay lập tức, nhất là Tạ Phong Tần và Võ Minh Trí”.
Đây là một trong những tiêu đề bài viết được đăng trên trang Bauxite Việt Nam của
tác giả Nguyễn Thị Ngọc Giao. Nhưng đó là một lời cầu xin nực cười, chẳng lẽ bà
không biết việc bắt giữ hai con người này theo quy trình tố tụng hình sự, việc
chấp hành hình phạt của pháp luật cũng
là một nghĩa vụ của một tù nhân như Tạ
Phong Tần, Võ Minh Trí…
Ảnh: Bauxite
đăng đàn cầu xin
Nếu như “xin” Mĩ gây sức
ép cho Việt Nam như thế thì liệu có công bằng cho những tù nhân còn lại không,
đó có phải là cách hành xử văn minh không Ngọc Giao. Nói qua về Ngọc Giao thì y
hiện đang là chủ tịch Voice of Vietnammese, Americans (theo thông tin tự sướng
trong bài viết) và với cương vị đó, tôi tin là y sẽ hiểu được sức mạnh đó chứ
không phải dùng quan hệ “con ông cháu cha” để xin xỏ như thế này.
Đánh giá về việc xin xỏ này có thể nhận thấy:
- Những người nhận mình
đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền này đang thực sự lạm quyền, bản thân họ cũng
không tôn trọng dân chủ và nhân quyền, cụ thể là việc thiếu tôn trọng quyền
bình đẳng của các tù nhân trong trại giam. Đòi thả cho một tù nhân thì cũng nên
nghĩ cho những tù nhân khác chứ. Thiếu công bằng như thế, họ sẽ đánh giá thế nào về việc thi hành án ở Việt Nam. Liệu những
người tù nhân còn lại sẽ chịu cải tạo một cách nghiêm chỉnh không đây, họ sẽ
làm lại cuộc đời thế nào ở nơi ngục tù.
- Sự xin xỏ này là có sự
chuẩn bị từ trước, bắt nguồn từ việc những tù nhân này thực hiện chiến thuật
“tuyệt thực” và có cả một bộ phận tuyên truyền về kì tích tuyệt thực, đặc biệt
là Tạ Phong Tần, các bài viết về tù nhân này được đăng liên tục. Vậy là cô trở
thành hàng hot trong giới Zân chủ nhưng không ai hay được đằng sau việc đó là sự
chuẩn bị cho mục đích cuối cùng là “xin” tổng thống Obama thả người. Sự chuẩn bị
khá là công phu như thế quả là đáng khen. Dùng “tuyệt thực” là mồi nhử để tạo cớ
xin xỏ như thế này thì mới biết được thủ đoạn cao tay của những con người này
nhưng nó không thể được chấp nhận khi xã hội còn lấy pháp luật làm thước đo.
Vậy
nên, hãy tôn trọng pháp luật, đừng làm trò cười cho thiên hạ bằng việc “xin
cho” mà lại “xin cho” theo kiểu nhờ người nước ngoài can thiệp như thế này. Một
người nhận mình là chủ tịch cái gì đó ở nước ngoài mà lại có cách hành xử như
thế này thì có thể hiểu được bản chất của hai từ “yêu nước” tạo nên bởi công cụ,
mồi nhử “dân chủ, nhân quyền”. Và khi người đứng đầu đã hành xử như thế, tôi
tin bầy chóp bu của y sẽ không khó khăn khi hạ mình cầu xin người “nước ngoài”,
một sự cầu xin theo cái cách Việt Nam công hòa ngày trước đã làm – Cầu xin vô
điều kiện.
Niềm Tin