Cho đến nay, ở Việt Nam chưa có ai trong đời mà hai lần nhận danh hiệu
Anh hùng Lao động cho mỗi một việc là nuôi trâu như Bác Hồ Giáo. Người anh hùng
nuôi trâu ấy đã từng đi vào trang sách của các nhà văn với tất cả những lung
linh ám ảnh.
Anh hùng Lao động Hồ Giáo vừa từ biệt cõi tạm lúc 15 giờ 30 ngày
14.10.2015, hưởng thọ 86 tuổi. Bác thanh thản ra đi, bỏ lại sau lưng mình một
quá khứ trĩu nặng những cỏ và trâu. Sinh ra trong một gia đình nông dân đông
anh chị em ở xã Tịnh Sơn, H.Sơn Tịnh, tỉnh Quảng Ngãi năm 1930. Lên tuổi 13,
Bác Hồ Giáo đã phải đi ở đợ cho nhiều gia đình địa chủ trong vùng. Năm 18
tuổi,Bác vất chiếc roi chăn bò, giã từ kiếp ở đợ để lên đường tham gia kháng
chiến...
Năm 1954, miền Bắc được giải phóng. Sáu năm sau, để phát triển sản xuất,
xây dựng đất nước, tám vạn dân quân, bộ đội đã được chuyển ngành. Sẵn có “kinh
nghiệm” chăn trâu thế là Bác về Nông trường Ba Vì để nuôi heo lấy thịt, cải
thiện chất lượng bữa ăn cho đồng bào, chiến sĩ. Bom đạn chiến tranh thôi cày
xới, đồng cỏ Ba Vì hiện lên một màu xanh mướt, nông trường tăng gia nuôi bò lấy
sữa. Từ vài chục con, lên con số trăm rồi ngàn con, mỗi năm cung cấp hàng chục
tấn sữa tươi. Ngày đó, đất nước còn nghèo, chưa có các loại thuốc tây, thuốc
kháng sinh để điều trị mỗi khi heo, bò bị bệnh. Thế nên, Bác đã mày mò áp dụng
các loại lá, rễ cây để chữa bệnh cho gia súc. Nhờ vậy, đàn heo, đàn bò do Bác
chăm sóc vẫn duy trì “quân số”, Nông trường Ba Vì vang danh khắp cả nước về mô
hình điểm trong chăn nuôi. Ghi nhận thành tích ấy, năm 1966, Nhà nước phong
tặng Bác danh hiệu Anh hùng Lao động.
Miền Nam giải phóng, đất nước hoàn toàn thống nhất, một lần nữa sứ mệnh
của một thủ lĩnh chăn nuôi lại đặt lên vai Bác. Rời những trảng cỏ xanh mướt
của thảo nguyên Ba Vì, năm 1976 Bác về với những cánh đồng cỏ voi mênh mông cao
vút của Nông trường Sông Bé (nay là Bình Dương và Bình Phước). Ở đó, đàn trâu
Mura 502 con do Ấn Độ tặng Việt Nam làm sức kéo và lấy sữa, trong đó có hai con
được Thủ tướng Indira Gandhi tặng Thủ tướng Phạm Văn Đồng, đang chờ Bác. Với
một thủ lĩnh có nhiều kinh nghiệm trong chăn nuôi, mười năm sau, có những con
trâu Mura đạt trọng lượng 1.000kg. Và năm 1986, Bác được phong tặng Anh hùng
Lao động lần thứ 2.
Ngày Bác nghỉ hưu rời Nông trường Sông Bé về Quảng Ngãi, Thủ tướng Phạm
Văn Đồng tặng Bác 15 con trâu kèm lời căn dặn về giúp bà con quê hương thoát
đói nghèo. Qua bàn tay chăm sóc của Bác, nhiều nghé con ra đời, chuyển giao về
cho các hộ dân chăn nuôi. Năm 2010, sức khỏe giảm sút, Bác lại “hưu” lần nữa,
để đàn trâu cho người cháu tên Tâm chăm sóc. Nhưng đàn trâu dường như đã quen
hơi Bác, nay thiếu vắng ăn uống giảm sút, gầy rộc, hao hụt dần. Bác bảo, mỗi
lần lên thăm trại trâu, cứ dùng dằng chẳng muốn bước chân đi khi nhìn ánh mắt
như trách móc của những con Mura. Cái mắt long lanh như có ngấn nước ấy ám ảnh
Bác suốt quãng đường về.
Anh
hùng lao động Hồ Giáo (Nguồn Internet )
Rồi có đêm, Bác nằm mơ thấy cả đàn trâu đông đúc đang chạy ùa, nhảy tung
tăng như đám trẻ con. Tỉnh giấc, Bác lại nằm nhớ miên man về những hình ảnh ẩn
hiện đó khiến Bác không tài nào chợp mắt. Vợ Bác, cô (bà) Thành bỏ dở tay đang
chăm cháu, cười hiền thêm vào: “Ông ngủ đâu có biết, chứ mấy chục năm nay rồi,
năm nào tôi cũng chứng kiến những cơn giật mình, nửa đêm tỉnh giấc rồi trằn
trọc nhớ trâu của ông”.Bác Giáo lại nở nụ cười tươi rói như thời đôi mươi.
Ký ức về những ngày tận tít Ba Vì hay xuôi về Sông Bé có lẽ chẳng bao giờ
phai nhòa trong tâm trí Bác, nên những việc làm của Bác đều có bóng dáng của
những con trâu thân thương trong đó. Chị Tuyết Minh, con gái Bác kể: “Ngày con
tôi còn nhỏ, vừa mới bập bẹ nói mà ba tôi đã dạy cháu thuộc lòng mấy câu thơ:
Trâu ơi ta bảo trâu này/ Trâu ra ngoài ruộng trâu cày với ta…”. Trong câu
chuyện của Bác, những con trâu luôn phảng phất hình bóng của con người. Bác bảo,
muốn chăm sóc trâu tốt, phải hiểu được tính cách, tỉ mỉ, say mê, chịu khó, phải
theo dõi từng bữa ăn, giấc ngủ, sức khỏe… như chăm trẻ con ấy, chứ không dễ
đâu…
Những cánh đồng thơm mùi cỏ non sẽ không còn hình bóng người Anh hùng
hiền hậu, chất phát nữa, non sông đất nước Việt Nam lại mất đi một người con ưu
tú, một con người luôn tận tâm, tận tụy phục vụ đất nước. Một người anh hùng
thầm lặng, một tấm gương sáng ngời đủ sức lay động và thức tỉnh thế hệ trẻ đất
nước ngày hôm nay. Sự ra đi của anh là sự tiếc thương vô hạn cho một tấm gương
anh hùng chất phác, là ánh sáng phản chiếu và đốt cháy mọi sự giả tạo đối với
một lớp người ngày đêm “khua môi múa mép” về tình yêu đất nước phi nghĩa và mơ
hồ về hiện thực, là sự bừng tỉnh của một lớp người ngày đêm không chịu khó tìm
tòi, dám nhận dám làm, là lực đẩy cho một bộ phận người luôn kêu ca đất nước,
chính quyền khi bản thân mình chưa ra gì, không đủ sức, đủ tài không chịu khó
chịu khổ để đi đến vinh quang khi đất nước tạo điều kiện cho họ làm được điều
đó. Chúng tôi, những công dân thế hệ sau sẽ luôn nhớ và học tập về Bác – Người
anh hùng lao động thầm lặng !
Hiểu
Minh