Khi đòi áp dụng một thể chế chính trị nào đó cho Việt Nam hay bất kỳ quốc
gia nào, một người khách quan và hiểu biết không thể nào bỏ qua yếu tố hoàn
cảnh lịch sử và thực tế xã hội. Về hoàn cảnh lịch sử, Việt Nam từng là một nước
đa đảng khi được thành lập vào tháng 9/1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã mời nhiều
nhân sĩ, trí thức và ngay cả những nhân vật thuộc chính quyền bù nhìn phong
kiến như Bảo Đại tham gia chính phủ lâm thời. Ngô Đình Diệm cũng được mời tham
gia dưới chức danh Bộ trưởng Nội vụ.
Khi Pháp trở lại xâm lược Việt Nam, thay vì đoàn kết với nhau chống giặc
thì Bảo Đại chứng nào tật đó lại chuồn ngay theo Pháp. Ngô Đình Diệm thì chọn
bỏ nước đi tu bên Âu-Mỹ để mặc sự đời, vận mệnh dân tộc cho cộng sản lo! Các
băng đảng lon ton khác thì cũng từ từ rút lui chuồn êm sang phía giặc khi chúng
lập chính quyền bù nhìn “Quốc gia Việt Nam” năm 1949. Chỉ còn duy nhất một Đảng
Dân chủ sát cánh với cộng sản cho đến ngày thắng lợi hoàn toàn!
“Lửa thử vàng, gian nan thử sức”, “Cháy nhà mới lòi ra mặt chuột”. Thực
dân Pháp quay lại là một cái họa nhưng cũng chính là cơ hội sàng lọc ra bọn
“xôi thịt” cơ hội, lưu manh hèn nhát, hám lợi quên nghĩa. Trong vùng kiểm soát
của bọn chính khách sa-lông “xôi thịt” dựa hơi giặc này thì họ cấm cửa cộng sản
bằng hẳn một điều khoản trong hiến pháp. Từ “đệ nhất cộng hòa” của Ngô Đình
Diệm cho đến “đệ nhị cộng hòa” của Nguyễn Văn Thiệu và đám tướng tá côn đồ ,
cộng sản bị đặt ra ngoài vòng pháp luật, bị tù đày khổ sai hay thủ tiêu chứ
chẳng được ai cho tham gia chính quyền. Lúc đó sao CC không gào lên đòi bỏ những
điều khoản phản dân chủ trong hiến pháp và lên án những hành động khủng bố
chống cộng sản? Bây giờ lại đòi bỏ Điều 4 trong hiến pháp Việt Nam và gào rú
khi chính quyền cộng sản chỉ bắt nuôi vỗ béo vài tên CC?!
Ảnh:
Sự độc tài của chính quyền VNCH (nguồn: Internet )
CC, dâm chủ xôi thịt trên mạng các loại hay lên án “độc tài đảng trị”
hiện nay nhưng chẳng bao giờ chịu nhìn lại những chính thể “độc tài gia đình
trị” của Ngô Đình Diệm và “độc tài côn đồ trị” của băng nhóm Nguyễn Văn Thiệu
mà ngược lại còn ca ngợi chúng! Hai “nền cộng hòa” đó đã sản sinh ra những tên
côn đồ khủng bố giết người không gớm tay sau này ở Sài gòn Nhỏ. Chúng độc tài
đến nỗi trở thành cực kỳ cô đơn trên chính quê hương mình. Mỹ bỏ không nuôi nữa
thì số phận của chúng cũng được xác định ngay!
Tình hình thực tế hiện nay thì xã hội còn đầy dẫy tàn dư của CC ở Việt
Nam và hải ngoại cùng bọn bất tài hám lợi “sinh ra hoang tưởng thần tượng” các
chế độ ngụy và cuồng Mỹ. Bên ngoài, Mỹ và phương tây vẫn kiên trì đâm thọc hy
vọng “dâm chủ hóa” Việt Nam vì mục đích riêng. Nếu không có một trong hai loại
trên tồn tại, Việt Nam có thể áp dụng bất cứ thể chế nào nhưng thực tế nó là
như thế nên không có lựa chọn nào khác. Cho đến nay các bạn CC, “dâm chủ xôi
thịt”s chỉ cho thấy mình có khả năng đập đầu ăn vạ, xuyên tạc bịa đặt, giật dây
kích động thôi. Mấy cái này thì lưu manh côn đồ nó dư sức làm.
Cái “quả” cộng sản nắm quyền và CC phải lưu vong ngày hôm nay là do CC
gieo “nhân”. Muốn gỡ nút thì phải tìm người thắt nút đó là phe CC. Cho đến bây
giờ các bạn vẫn khăng khăng chửi ngược như thế thì chẳng bao giờ có thể gỡ nút
được. Các bạn chẳng bao giờ chịu nhìn nhận thực tế, chịu chấp nhận sự lựa chọn
mang tính quy luật của lịch sử thì không có tư cách để đòi hỏi bất cứ chuyện
gì.
Vậy tại sao Việt Nam có chính quyền độc đảng và cần duy trì độc đảng?
Vì đó là kết quả tất yếu do lịch sử sàng lọc. Lịch sử và hiện tại cho
thấy chẳng có cá nhân hay tổ chức nào khác có khả năng và uy tín để chèo lái
đất nước cả. Đối lập của CSVN xưa nay toàn là một đám chính trị sa-lông dựa hơi
các đế quốc phương tây và một đám côn đồ xôi thịt vô tích sự. Và cái “quả” Điều
4 trong hiến pháp hiện nay là do cái “”nhân” Điều 7 và Điều 4 (cấm chỉ cộng
sản) tạo ra trong hai bản hiến pháp ngụy năm 1956 và 1967.
Gieo nhân nào gặt quả đấy, lịch sử đương đại của thế giới và đất nước
chưa bao giờ chọn sai một thể chế đại diện cho một quốc gia, một dân tộc, chỉ
cos con người không chịu thay đổi nhận thức và tư duy mới mới chọn sai và đâm
ra hoang tưởng mơ hồ về một cái bóng đen thể chế đã lỗi thời và đạp bỏ. Thực tế
xã hội VN hiện nay cho thấy, chỉ có thể chế độc Đảng và cần duy trì độc Đảng
thì đất nước VN mới có thể hướng đến cái chân-thiện-mĩ, mới hướng đến sự tự
do-hạnh phú-bình đẳng cho mọi tầng lớp trong xã hội. Mọi sự chống đối, mọi sự
phủ nhận đều thể hiện cái ngu, cái cố chấp, cái hoang tưởng của bản thân về một
chế độ tư nhân quyền mà bất kì người dân nào trên đất nước VN cũng ghét bỏ và
loại trừ khỏi tiềm thức và cuộc sống của họ.
Hiểu Minh