Nhắc
đến cụm từ "thương phế binh
VNCH", bất chợt tôi nhớ đến hình ảnh những tàn quân tranh giành nhau
chỗ để đu bám càng trực thăng để tỵ nạn sang "thiên đường" Mỹ, lòng
chợt thấy nhói. Tại vì sao? Cùng chung một dòng máu, một màu da, một thứ tóc,
cùng một quê cha đất tổ nhưng chỉ vì lợi ích, tham lam vật chất mà họ đã bất
chấp tất cả để trở thành tay sai cho Đế quốc Mỹ sang phá hoại Việt Nam. Chiến
tranh đã lùi xa hơn 40 năm về trước, nếu như ngày 30/4/1975 trở thành ngày đại
vui của cả dân tộc VN vì từ nay Bắc-Nam thống nhất, dân tộc đã độc lập, tự do
thì cũng ngày này đối với những kẻ từng làm tay sai cho Đế quốc Mỹ, họ coi đó
là ngày "quốc hận". Bởi lẽ, thừa nhận khi Bắc - Nam thống nhất, họ không
còn “cha”nuôi khi Mỹ rút quân về nước,
họ không còn đồng tiền do-la nuôi dưỡng cuộc sống sung túc mà không phải lao
động nặng nhọc, họ không còn kênh kiệu, huênh hoang, ra oai với những người dân
chân chất khác…
Phương
thức theo diện HO hay diện con lai mà nhiều người, đặc biệt là những kẻ từng
trung thành với Mỹ và làm tay sai cho chế độ VNCH chưa kịp hí hửng, reo mừng vì
ngỡ là tốt đẹp, nhân đạp này của người Mỹ thì đã hụt hẫng vì đó cũng chỉ là một
trong những mưu kế lợi dụng họ mang tên “thiên
đường”. Diện HO này chỉ dành cho những người từng giữ các chức vụ cao trong
nguỵ quyền Sài Gòn, những người thân có quan hệ vợ-chồng hoặc con cái…của sĩ
quan VNCH hoặc làm việc cho Mỹ. Ngoài ra, đó cũng là một phần trong âm mưu “hậu
chiến” nhằm xây dựng đội ngũ người Việt cực đoan ở hải ngoại, thù địch với chính
quyền hiện tại trong nước và Mỹ sẽ sử dụng đội ngũ này để tiến hành những hoạt
động chống phá VN từ bên ngoài kết hợp với những sâu mọt biến chất ở bên trong.
Ảnh và chú thích ảnh: Những đứa trẻ được sinh
ra với hình hài dị dạng bởi bố mẹ chúng bị nhiễm chất độc màu da cam-dioxin –
sản phẩm của hàng triệu tấn bom đạn, hàng triệu lít chất độc màu da cam mà Đế
quốc Mỹ cùng các thương phế binh VNCH – những tay sai trung thành của “thiên
đường” Mỹ đã rải thảm xuống mảnh đất chữ S mang tên Việt Nam này (Nguồn:
Intetnet)
Chưa
kể đến, sau hơn 40 năm kết thúc chiến tranh, người Mỹ mới “động đậy” diện HO
trên, liệu nó đã quá muộn màng? Khi mà những sĩ quan, hạ sĩ quan và lính VNCH
từng chiến đấu trung thành với Mỹ liệu rằng đến giờ có bao nhiêu người còn
sống, còn sức khoẻ để sang “thiên đường” định cư?
Theo
luận điệu của đài phản động RFA thì hiện nay có “khoảng hơn 500 cựu sĩ quan và 15.000 hạ sĩ quan cùng binh sĩ thương phế
binh VNCH đang sinh sống ở VN” – con số so với con số hơn 90 triệu dân VN
hiện tại thì đó quả không phải là quá lớn. Điều đáng nói ở đây, sau bao nhiêu
năm chiến tranh đã lùi xa, trên các trang tin không chính thống, các trang mạng
xã hội, lũ những kẻ khoác tấm áo choàng “đấu
tranh”, “dân chủ”, “nhân quyền” lại như “dàn đồng ca” theo mùa cứ ra rả những giọng điệu xuyên tạc chính
sách, chủ trương về thương phế binh VNCH sau chiến tranh của Đảng, Nhà nước.
Điều nực cười là những kẻ suốt ngày chỉ biết ra rả “chém gió” trên chỉ biết đỗ
vấy lỗi, vu khống chính quyền nhưng lại không bao giờ tự hỏi bản thân câu hỏi
rằng: Những thương phế binh VNCH đã bị
ai bỏ rơi trong hơn 40 năm qua? Chúng dường như đang vô tình hay cố ý quên
rằng, chính người Mỹ đã bỏ rơi những thương phế binh VNCH – những người một
thời đã vì đồng tiền của Mỹ mua chuộc mà trở thành lính cầm súng ra trận chĩa
vào đồng bào của mình?
Tại
sao nói: Hơn ai hết, chính Mỹ phải có trách nhiệm với các thương phế binh VNCH?
Bởi các thương phế binh VNCH là hậu quả do chính người Mỹ gây ra. Nếu như Mỹ
không tiến hành ném bom đạn xuống mảnh đất dẫu đã nhiều thương tích do chiến
tranh gây ra để hòng biến Việt Nam thành sân sau của Mỹ trong mộng bá chủ thế
giới của Đế quốc chuyên đi gây chiến tranh trên đất nước khác này thì sẽ không
có con số thương phế binh VNCH như RFA đưa ra.
Nếu như Mỹ không dùng đồng tiền để mua chuộc
họ, biến họ từ những người nông dân chân chất, hiền lành, quanh năm chỉ biết
“bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, những anh trí thức với cặp kính cận với
mớ kiến thức phục vụ cho đất nước…thành những kẻ máu lạnh, bất chấp tất cả, cầm
súng bắn, giết cả đồng bào của mình. Nếu như Mỹ không dùng chế độ Nguỵ quyền
VNCH tay sai ra sức đe doạ, tuyên truyền những luận điệu sai trái để lừa bịp
những người dân đen; thậm chí dùng tới đòn kế lấy máu để tra tấn, uy hiếp những
người dân để họ bắt buộc phải trở thành những người lính, tay sai và là tấm lá
chắn sống cho quân Mỹ mỗi khi trực tiếp đụng độ với quân dân Việt Nam trong mỗi
trận đánh. Những “thương phế binh”, những kẻ từng “ăn cơm quốc gia” cầm súng
chĩa vào đồng bào của mình chỉ để bảo vệ bộ máy tay sai VNCH trung thành với Đế
quốc Mỹ - kẻ mang bom đạn đến gieo rắc bao cái chết thương tâm, nước mất nhà
tan trên mảnh đất cong cong hình chữ S này.
Tại
sao Mỹ - kẻ gây ra vết thương lòng lẫn trên cơ thể, thậm chí là cả nỗi đau mất
mát của những người ở lại lẫn ra đi chưa có hành động thiết thực nào để giúp đỡ
các thương phế binh VNCH – những “đứa con” mà họ đã tốn bao tiền của, công sức
để nuôi dưỡng một thời, trong khi đó, bọn chúng lại ra rả xuyên tạc, vu khống
Đảng, Nhà nước và nhân dân Việt Nam không quan tâm tới thương phế binh VNCH?
Dẫu
biết rằng, chiến tranh đã qua đi, không ai sống trong hận thù của quá khứ mãi,
dẫu sao cũng là cùng màu da, thứ tóc, dòng máu Việt, thù hận cần được xoá nhoà
nhưng khi những kẻ đẻ ra sản phẩm “thương phế binh VNCH” chưa chịu trách nhiệm
cho chính “đứa con” của mình thì đừng ích kỷ khi bắt buộc người khác phải chịu
trách nhiệm thay. Công bằng mà nói rằng, tại Việt Nam hiện nay, con số đáng quan tâm nhất nhì hiện nay là
hơn 3 triệu người chết, hàng triệu người đang ngày đêm bị giày vò, cơn đau hành
hạ từ chất độc màu da cam-dioxin, những đứa trẻ lớn lên trong hình hài dị dạng…
Họ là những người dân vô tội, là hậu quả của bom đạn mà người Mỹ cùng đám tay
sai VNCH mang đến rải thảm trên đất nước Việt Nam.
Phải
chăng, luận điệu của lũ “zân chủ cuội” chỉ vì lợi ích cá nhân, lợi ích nhóm của
bản thân, của phe phái mình mà quên đi lợi ích của đại đa số người dân VN đang
phải gồng mình gánh chịu? Tại sao những người dân vô tội đang ngày đêm chịu
đựng nỗi đau cả vật chất lẫn tinh thần-hậu quả của chiến tranh mà phải quên đi
nỗi đau của bản thân để quan tâm tới những kẻ - nguyên nhân chính gây ra nỗi
đau cho chính mình? Hãy nhìn lại bản thân mình, nhìn lại hành động đối xử của “cha
đẻ” “thiên đường” Mỹ rỗi hẵng “anh hùng bàn phím” bình “loạn” này nọ hỡi lũ
“zân chủ cuội” não phẳng!
TRÙNG DƯƠNG