Miền Bắc năm nay đón nhận đợt rét
kỉ lục trong những năm trở lại đây, người ta co ro trong cái lạnh thấu da, thấu
thịt. Dù đã trang bị cho mình những thứ như áo quần ấm, tất tay, tất chân nhưng
người ta vẫn như không chịu nổi những cái lạnh của tiết trời. Nổi lên tất cả là
những hình ảnh tràn lan về cái rét của trẻ em nghèo vùng núi phía Bắc không khiến
chúng ta cảm thấy thương xót cho một bộ phận người trong thực tại cuộc đời.
Nhưng điểm xuyết lên đó là dường như, người làm công tác tuyên truyền, gửi gắm
đã vượt quá nhân phẩm đạo đức của mình về vấn đề nhân phẩm của người khác khi lột
tả những cái gì gọi là “trần trụi” nhất về những đứa trẻ nhỏ.
Có thể các bạn nói với tôi rằng,
phải như thế thì mới có sự đồng cảm, mới chạm đến sự rung động và thương xót của
bạn đọc.Tôi hiểu, nhưng liệu các bạn có đủ nhẫn tâm khi cầm ống kính và máy ảnh
trước một thân hình mới độ 4 - 5 tuổi trên người không mảnh vải dưới tiết trời
0 - 1ºC ?! Với tôi, tôi không thể làm được điều đó trong hoàn cảnh đó.
Nhà báo phản ánh cuộc sống của những
mảnh đời còn khó khăn đến với độc giả là điều cần làm, nhưng phản ánh phải dựa
trên lương tâm và tôn trọng nhân phẩm của người khác, phải phản ánh khi nào và
làm sao để người đọc không cảm thấy xấu hổ và trách móc khi nhìn nhận vào vấn đề
phản ánh đó. Thiết nghĩ, những hình ảnh đó các em được khoác thêm một cái áo
thôi, một cái áo đủ che đi những phần duyên của con người thôi cũng đủ nói lên
vấn đề và không hề làm mất đi giá trị truyền đạt của nó. Sao nhất thiết phải cướp
đi nhân phẩm của các em ?! Phải chăng vì các em nghèo ?!
Dẫu biết rằng, có thể người viết,
người đưa những bức ảnh lên với mục đích lột tả hoàn cảnh của các em, muốn kêu
gọi một cái tết ấm, những tấm lòng người để sưởi ấm các em trong mùa đông lạnh
giá qua công việc từ thiện. Nhưng theo bản thân tôi nghĩ, từ thiện hay kêu gọi
từ thiện đâu thiếu gì cách, sao nhất thiết phải dùng cách hạ thấp người ta để
kêu gọi. Mà chắc gì, đã có thể là tất cả đều mục đích kêu gọi ủng hộ các em,
đâu có thiếu những con người muốn câu like, giật view cho bài viết của mình.
Hàng năm, cứ mỗi độ đông đến Đảng
và Nhà nước ta, cùng hàng chục quỹ nhân đạo, các tổ chức, đoàn thanh niên đều
thực hiện và tổ chức chương trình “Đông Ấm” cho những trẻ em nghèo vùng cao.
Nhưng tuyệt nhiên lại không hề thấy những bức ảnh này được đăng tải trên những
áp phích hay trang web của họ. Tìm hiểu thì hóa ra họ bảo đúng có là tình trạng
trẻ em như vậy, nhưng lương tâm họ không cho phép họ thực hiện được những bức ảnh
như thế, có chăng nếu chụp thì cũng đầy đủ áo quần nhưng không để mất đi cái
giá trị chân thực về tình cảnh của các em. Và một số trẻ dù có áo quần gửi tặng
nhưng các em không mặc để mục đích tìm kiếm lòng thương từ người khác hơn.
Ảnh: Chụp thôi chứ đừng lấy đi phẩm giá còn
lại của cuộc đời các em hỡi những tình người thiếu nguyên vẹn (Nguồn Internet)
Những hình ảnh này đến với người
đọc có thể làm mủi lòng thiên hạ, mủi lòng bất kì ai khó tính và keo kiệt nếu
trải qua tình trạng lạnh buốt xương như hiện nay, khiến mọi người xót thương mà
dễ dàng ủng hộ hơn, nhưng tôi thấy nó vừa rẻ rúng vừa hạ thấp nhân phẩm của đám trẻ mà mọi người đang nhân
danh lòng tốt để kêu gọi giúp đỡ hơn là lòng nhân đạo.
Với một con người trưởng thành,
nhân phẩm và phẩm giá của họ rất quan trọng, nhưng với những đứa trẻ thì liệu
chúng đâu có biết nhân phẩm và phẩm giá là gì và điều các bạn đang làm, đang
truyền đạt khác gì bạn lấy đi nhân phẩm của họ bán cho truyền thông và rồi truyền
thông đi kêu gọi họ nhận được ủng hộ. Hóa ra, bạn đâu có xuất phát từ nhân đạo,
từ tâm thiện của bản thân, chẳng qua bạn đang giúp người khác bán đi nhân phẩm
và phẩm giá của mình đề kiếm sống và nuôi bản thân họ mà họ không hề biết. Nếu
đó là con cháu của các bạn thì không biết các bạn nghĩ sao? Các bạn liệu có chịu
để một người lạ chụp cho con cháu mình những bức ảnh nhem nhuốc, trần trụi như
thế, rồi đưa ảnh lên khắp nơi để kêu gọi lòng thương hại.
Dẫu vẫn biết những đứa trẻ vùng
cao lạnh vô cùng khiến ai cũng ôm lòng nhức nhối, thương cảm cho các em, những
thân hình nhỏ bé nghèo xác xơ đứng trên đường dài phía trước không mảnh ấm che
thân, tái tê thân xác em. Nhưng lại thấy xót xa hơn cho tâm hồn con người khi
chữ tâm đang ngày càng phai nhạt đi và thay vào đó là sự vô cảm và tình người đến
mức cạn kiệt. Nếu cảm thương, hãy thể hiện sự giúp đỡ ủng hộ các em trên phương
diện tình người nguyên vẹn chứ đừng khiến các em lại phải chịu thêm cái nghèo
thêm về phẩm giá khi bản thân người giúp đỡ chưa vẹn nguyên về tình người.
Hiểu Minh