Loài chống cộng và zân chủ xôi thịt
bấy lâu nay luôn đấu tranh chống phá đất nước trên mọi phương diện để thực hiện
cái mà chúng gọi là “cách mạng canh tân” với mục đích cuối cùng là hình thành lực
lượng đối lập để tiến tới lật đổ chế độ CS và thành lập nên một đế chế mới mang
đúng với bản chất của một cuộc “cách mạng”. Nhưng tuyệt nhiên lịch sử nước nhà
từ trước tới nay đã và đang chỉ ra cho chúng một điều, nếu muốn làm cách mạng
và viết lịch sử tuyệt nhiên không thể có chỗ cho những kẻ nói dối.
Lịch sử nước Việt hàng ngàn năm
nay, mỗi cuộc đấu tranh gắn với một tầng lớp nhân sĩ và thất phu yêu nước với
những hoàn cảnh và địa vị khác nhau, với những phương thức khác nhau nhưng họ đều
giành chiến thắng và khiến lịch sử nước nhà sang trang bởi họ có một điều, đó
chính là sự thật và chính nghĩa. Điều đó nghĩa là gì, nếu loài chống cộng muốn
làm cách mạng, muốn viết lịch sử, trước hết hãy tôn trọng sự thật, bởi chỉ có sự
thật mới đủ sức lôi kéo quần chúng và có thể tiến những bước tiến xa hơn. Nhưng
đáng tiếc thay, mấy cụm từ nhân sĩ và thất phu lại dường như quá xa xỉ và quá
cao siêu với họ, bởi với bản chất giả dối, bẩn thỉu và cứ tranh giành giật lợi
ích của nhau thì còn lâu họ mới có thể vươn tới tầm đó.
Khi đất nước bị các thế lực bên
ngoài chiếm đóng và cai trị, biết bao nhiêu tổ chức, biết bao nhân sĩ, thất phu
đứng lên dựng ngọn cờ cách mạng để giải phóng hà bức cho dân tộc nhưng đều thất
bại, người chọn nội tại, người chọn ngoại bang, người bất bạo động, người cải
lương tránh xung đột,…để tìm kiếm một con đường để đấu tranh và giành hạnh phúc
cho nhân dân, cho đất nước, nhưng tuyệt nhiên không có ai chọn nói dối và lừa lọc
để làm cách mạng như bè lũ chống cộng và loài dâm chủ xôi thịt như hiện nay !
Cách mạng đâu có thể nói là làm
được, muốn làm được nó trước hết phải có tâm và chân thực, dùng đức nhân tâm của
bản thân mà khiến thiên hạ phục tùng, khiến thiên hạ phải nhìn vào mà nghe
theo. Khi dân theo, “càn không” sẽ đổi thay và lịch sử sẽ vận động, dân không
theo có làm gì rồi tất yếu cũng phải thất bại. Nhưng làm sao chúng được lòng
dân khi bản thân là những kẻ tài thì ít nhưng độ lưu manh và manh động cực đoan
thì nhiều, tài chưa hơn ai mà đã dám ra oai hạ bệ những hình tượng đã được dân
tộc và nhân loại kính nể. Chỉ biết vác cái loa miệng mà chửi như những thằng
hèn chứ có ra gì hình tượng của những người làm cách mạng, làm cách mạng ai làm
như chúng!
Ảnh: Những gì lịch sử dân tộc đã đi qua và bỏ lại, đừng cố gắng nhặt lại
nó để sử dụng, bởi đó chính là những thứ đã hết hạn sử dụng và cần loại bỏ (Nguồn:
Internet)
Thực tế lịch sử đã cho chúng ta
thấy điều này, trước khi ĐCSVN ra đời, có biết bao nhiêu tổ chức cách mạng đứng
ra tập hợp quần chúng để làm cách mạng, nhưng rồi tổ chức thì không đủ tầm, tổ
chức thì có hướng nhưng “nghĩa” chưa đủ lớn để lôi kéo được quần chúng về mình
, vẫn chưa thể đưa thiên hạ về một mối để lật đổ ách thống trị mà giải quyết nước
nhà. Càn khôn vẫn vững và lịch sử dân tộc vẫn còn chìm trong bóng đen của cai
trị. Nhưng khi ĐCSVN ra đời mọi vấn đề đã biến đổi một cách chóng vánh, một luồng
sáng mới, sinh khí mới được hình thành trong lòng dân tộc, ĐCSVN có được chữ
“nghĩa” để quần chúng nhất trí một lòng quy tụ để làm “cách mạng” và “dân tộc”.
Dưới sự lãnh đạo của ĐCS, nhân
dân đánh đổ tất cả xiềng xích, lật nhào nhiều cái ách bức và bóc lột để giành lại
những thứ gì thuộc về mình, đó gọi là cái lợi ích mà ĐCS đã làm được để quần
chúng tin và nghe theo. Những gì mà CS làm chính là những gì thực tế đang hiện
hiện, những gì nhân dân cần biến mất, những gì nhân dân cần đến với một sự thật
hiển nhiên và không có sự dối trá, bởi độc lập – tự do – thống nhất chính là điều
nhân dân cần và CS đã làm được điều đó. Lựa chọn lịch sử đã là tất yếu và không
thể thay đổi !
Đến hiện tại, nhân dân và đất nước
VN đang yên bình làm ăn sinh sống, loài CC và “zân chủ” muốn quay về làm lại
cách mạng nước nhà, để phục hồi những gì mà họ đã bị lấy mất. Chưa nói đến chế
độ mà chúng muốn xây dựng như thế nào nhưng trên khía cạnh làm cách mạng của
chúng thì vĩnh viễn chúng không thể đủ tầm là điều đó.
Khi một tổ chức chứa chấp toàn những
kẻ ba que, xỏ lá, nói dối nhiều hơn sự thật, một tập hợp trong tổ chức mà dâm tặc
nhiều hơn cả chính nghĩa thì thử hỏi có ai muốn tham gia làm cách mạng trong
khi “sự thật” lại là một điều đi ngược lại với tôn chỉ hành động của chúng. Dẫu
biết rằng, có mâu thuẫn, có đấu tranh ắt sẽ có sự tân tiến và phát triển, nhưng
tuyệt nhiên không phải đấu tranh vì những lợi ích hèn mọn, vì những kẻ bên
ngoài thay vì cho đất nước và dân tộc.
Muốn thành một thế lực nảy sinh từ
quần chúng, muốn có một thế lực được quần chúng chống lưng để “đối trọng” với
chính quyền thì nhất thiết phải có những hành động thiết thực làm cho quần
chúng được lợi, cho quần chúng hạnh phúc và tin theo, chứ đừng có làm những trò
mèo tự đá bóng bắt gôn, ném cát bụi rậm hay salon tên tuổi, để rồi xuyên tạc,
chống phá, khủng bố như những tay cực đoan và lưu manh bỉ ổi.
Cách mạng và lịch sử cần sự thật
khách quan, không làm được điều đó thì đừng bao giờ nói hai từ “cách mạng” và
“chính nghĩa”, đất nước đang yên bình không cần biến cố để lịch sử thay đổi, chế
độ nào không quan trọng, ai lãnh đạo không quan trọng điều quan trọng chính là
đất nước độc lập, thống nhất, nhân dân yên bình hạnh phúc sinh sống. Chỉ thế mới
là mục đích một quốc gia và mọi dân tộc đều cần. Những gì lịch sử dân tộc đã đi
qua và bỏ lại, đừng cố gắng nhặt lại nó để sử dụng, bởi đó chính là những thứ
đã hết hạn sử dụng của nó và nó không còn tác dụng nữa, hãy để nó được yên nghỉ
trong dòng chảy của lịch sử!
Hiểu Minh