Các quốc gia đẩy mạnh hội nhập, hợp
tác với nhau, thế giới trở nên gần hơn về mặt địa lí nhưng điều đó không có
nghĩa tình cảm quốc tế cũng tăng lên theo tỉ lệ thuận. Những năm trước đây, vì
chống phát xít Đức, thế giới đồng tâm, hiệp lực; vì chống giặc ngoại xâm, giải
phóng quốc gia dân tộc, các quốc gia thuộc địa liên kết với nhau cùng vùng dậy,
cùng giành chiến thắng. Vì nghĩa cử cộng sản quốc tế, Việt Nam điều quân tinh
nhuệ sang tận lãnh thổ Campuchia để giúp nước bạn đấu tranh chống lại nạn diệt
chủng Pôn Pốt… Nhưng hiện tại, phát ngôn là đồng minh tin cậy của nhau cỡ như Mỹ,
Philippine mà còn không giúp đỡ nhau khi Trung Quốc lấn chiếm, xâm phạm lảnh thổ
nước này trên biển; cở 4 tốt, 16 chữ vàng như Việt Nam, Trung Quốc cũng không
thiếu những đụng độ trên biển, tranh chấp chủ quyên lãnh thổ. Cỡ như Ucraina và
EU mà còn chẳng giải quyết nổi vấn đề Krum khi Nga tiến hành sát nhập vùng đất
này vào lãnh thổ nước Nga,…
Ảnh:
Bên cạnh sự hợp tác, tự lực vẫn là chìa khóa cho sự phát triển của một quốc
gia
Nguồn: Internet
Vậy, thời kì quốc gia “không biên
giới lãnh thổ” này, việc bảo vệ chủ quyền, giữ vững độc lập chủ quyền sẽ dựa
trên cái gì, nhờ đồng minh, hay tự mình bảo vệ mình???
Câu hỏi này sẽ có nhiều ý kiến
khác nhau, nhưng ở vị thế như Việt Nam, việc bảo vệ chủ quyền lãnh thổ ắt phải
tự mình bảo vệ mình, nếu không làm được điều đó, nghĩa là tự đánh mất cái quyền
căn bản của một Nhà nước đối với vùng lãnh thổ đã phân định. Chúng ta có nên dựa
vào nước ngoài, mà cụ thể là Mỹ để bảo vệ chủ quyền quốc gia không??? Nước Mỹ
có trao lợi ích cho quốc gia khác một cách vô điều kiện không???. Vụ hạ đặt
giàn khoan HP981 của Trung Quốc vào vùng đặc quyền kinh tế Việt Nam, chúng ta
hoàn toàn chủ động giải quyết; thời điểm đó, có nhiều ý kiến về việc “liên kết”
với Mỹ để gia tăng sức ép với Trung Quốc, nói cách khác là “ngả” về phía Mỹ, là
đồng minh của Mỹ để nâng cao khả năng bảo vệ chủ quyền quốc gia. Nhưng may mắn,
giữ vững bản lĩnh, lập trường của mình, tự giải quyết mâu thuẩn bằng biện pháp
hòa bình, Trung Quốc cuối cùng cũng đã rút giàn khoan ra khỏi vùng tranh chấp.
Thời điểm hiện tại, khó khăn đang
tăng lên gấp bội, việc Trung Quốc ngang nhiên xây dựng trái phép trên hay việc
đưa vũ khí ra hai quần đảo tranh chấp với Việt Nam,… dường như đã vượt quá sự
kiểm soát của quốc tế, bởi những lí do người Trung Quốc biện minh cho việc làm
trái phép đó còn qua được cả mặt Mĩ, một quốc gia hùng mạnh về mọi mặt. Người
phát ngôn Bộ Quốc phòng Trung Quốc Dương Vũ Quân ngang nhiên tuyên bố: “Chính Mỹ
mới là kẻ cổ vũ việc quân sự hóa tình hình Biển Đông”. Ông còn lên tiếng bao biện:
“Việc Trung Quốc xây dựng các công trình quân sự trên các bãi và các đảo ở Biển
Đông là thực sự cần thiết”. Vậy là Mỹ không thể nói được gì hơn, bởi việc họ
đưa tàu chiến vào tuần tra ở biển Đông đã tạo cái cớ quá tốt, cái mà người
Trung Quốc lâu nay vẫn chờ đợi để thực hiện mưu đồ bá chủ trên biển Đông.
Trước đây, việc bảo vệ quốc gia
được thực hiện bằng sự hiệp lực, đóng góp công sức, của cải của toàn dân. Thời
điểm hiện tại, việc đoàn kết, hiệp lực cũng hoàn toàn hợp lí, tuy nhiên yếu tố
quan trọng hiện tại là khoa học kĩ thuật, tự bảo vệ mình ở thời điểm này đòi hỏi
các quốc gia phải nâng tầm của mình về mọi mặt và khoa học, kĩ thuật là cái đi
đầu. Một Israel phát triển, tránh được các xung đột và sự gia tăng ảnh hưởng của
Mĩ ở khu vực Trung Đông là nhờ sự quan hệ khôn khéo trong ngoại giao với các cường
quốc lớn; sự nhạy bén trong đầu tư phát triển khoa học kĩ thuật. Giữa Trung
Đông nhiều bất ổn, quốc gia này vẫn trổi dậy, vươn mình một cách mạnh mẽ, đầy
thuyết phục trước sự ngỡ ngàng của thế giới, đấy rõ ràng là sự tự lực mà người
Việt Nam cần phải học hỏi.
Trung Quốc sẽ vẫn thực hiện các
hoạt động xâm phạm chủ quyền trái phép trên biển, việc đòi lại chủ quyền của Việt
Nam vẫn phải thực hiện. Nhưng hơn hết, Việt Nam phải luôn đứng trên lập trường
của một quốc gia thống nhất, tự chủ; người lãnh đạo đất nước phải thực sự tĩnh
trong thế giới động mới mới giữ vững thành công chủ quyền, độc lập quốc gia dân
tộc.
Niềm Tin