Là câu hỏi mà một nhóm
những nhà dân chủ cuội và đám xỏ lá ba que đang kêu gào đòi câu trả lời. Với lý
luận có huân chương chống Mỹ, chống Pháp thì tại sao lại không có huân chương chống Trung Quốc? Để lý giải việc này chúng ta hãy nhìn vào thực tế và lịch sử.
Trước hết việc trao
huân chương là do nhà nước trao tặng cho những cá nhân, tổ chức có nhiều công
lao, thành tích góp phần vào sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội và bảo vệ Tổ
quốc.
Lịch sử quan hệ giữa Việt
Nam và Trung Quốc hàng ngàn năm nay là cả một quá trình chiến tranh xung đột
kéo dài. Nhưng phần lớn trong số đó thuộc về thời kỳ các triều đại phong kiến.
Ảnh:
Luận điệu của Nhật ký yêu nước (Nguồn: Internet)
Từ ngày Đảng lãnh đạo đất
nước, giữa nước ta và lục địa Trung Hoa thực tế chỉ xảy ra đúng hai cuộc chiến
mà giới rận chủ ngày nay không bao giờ bỏ qua cơ hội nhắc lại mỗi khi có dịp. Đó
là hải chiến Hoàng Sa năm 1974 và chiến tranh biên giới Việt-Trung năm 1979. Thời
gian giao tranh thực sự giữa hai bên trong cuộc chiến tranh này rất ngắn, tính
ra chưa đến một phần mưởi so với 87 năm Pháp đô hộ Việt Nam (từ 1858-1945), gần
10 năm kháng chiến chống Pháp (từ 1945-1954) và 21 năm kháng chiến chống Mỹ (từ
1954-1975). Và theo quy định của nhà nước thì:
- Huân chương hạng nhất
chỉ được trao cho các đối tượng tham gia kháng chiến từ 20 năm trở lên
- Huân chương hạng hai
là từ 15-dưới 20 năm
- Huân chương hạng ba
là từ 10-dưới 15 năm
Vậy nên cựu chiến binh
tham gia chiến tranh với Trung Quốc không đủ thời gian theo quy định để trao
huân chương.
Thứ hai, kháng chiến chống
Pháp và chống Mỹ là hai cuộc chiến tranh quy mô lớn và toàn diện diễn ra trên toàn
bộ lãnh thổ Việt Nam. Cả đất nước từ bắc chí nam đã bị gót giày thực dân giày
xéo, bom mìn được rải thảm nhiều đến nỗi gần như tạo nên một thảm họa diệt chủng,
và những di chứng còn lại sau chiến tranh vẫn tồn tại hàng chục năm trời đến tận
ngày nay. Trong khi hải chiến Hoàng Sa chỉ diễn ra trên quy mô một số đảo và
chiến tranh biên giới diễn ra trên phạm vi một số tỉnh biên giới phía bắc. Như
vậy, xét về quy mô lẫn ảnh hưởng thì chiến tranh Việt-Trung chỉ bằng một góc nhỏ
so với hai cuộc kháng chiến chống Mỹ và chống Pháp.
Nói như thế không có
nghĩa phủ nhận sự hi sinh, mất mát của các anh hùng liệt sĩ đã ngã xuống vì độc
lập dân tộc. Công lao và những cống hiến thầm lặng của các anh mãi mãi được Đảng,
Nhà nước và nhân dân ghi nhận, tưởng nhớ. Những lập luận và lý giải trên đây nhằm
giáo dục và làm thức tỉnh những bộ óc u mê, dốt nát, kém cỏi của giới rận chủ,
những kẻ vốn dĩ không hề biết quý trọng hòa bình tự do, những kẻ vốn dĩ biết chửi
bới dựng chuyện mà không bao giờ nhận ra cái mà cha ông ngã xuống để bảo vệ
chính là độc lập cho Tổ quốc. Thứ chúng muốn là khơi lên mối thù hằn dân tộc, tìm
cách quy chụp và bôi nhọ nhà nước, rằng chúng ta nể sợ Trung Quốc, không dám động
vào người anh 4 tốt 16 chữ vàng. Trong khi chế độ thực dân đã gây lên không biết
bao đau khổ, mất mát thì chúng không một lần nhắc đến, nhiều kẻ thậm chí còn ca
ngợi, khuyến khích tôn sùng sự xâm lăng đô hộ của Pháp và Mỹ. Đó mới chính là bộ
mặt thật của những kẻ tự nhận mình là nhà dân chủ, đấu tranh cho tự do, công bằng
và nhân quyền. Những kẻ ấy phải bị vạch trần và đưa ra ánh sáng.
Niềm
Tin