Thái Bá Tân là một dịch giả, một
người thầy giáo, là người khá nổi tiếng, được nhiều người theo dõi, nhất là
trang faebook của ông với những dòng thơ 5 chữ. Ông cũng có nhiều bài viết gây
ra sự bức xúc với công đồng mạng. Đặc biệt là bài thơ khi đại tướng, anh hùng
Võ Nguyên Giáp mất, một bài viết có thể xem là vô cảm trước sự tiếc nuối, nhớ
nhung của một dân tộc với một người anh hùng.
Ảnh: Bài
thơ gây nhiều bức xúc cho cư dân mạng của Thái Bá Tân
Và nhiều lúc, người ta đã nghỉ rằng,
Thái Bá Tân đã nghiêng về phía rận chủ, viết bài ủng hộ cho những tư tưởng đậu
hủ của chúng. Và quả thực như thế, có nhiều rận đã theo dõi những dòng thơ 5 chữ
của ông Tân, cứ bài nào chửi ,chê chế độ hay một vị lãnh đạo nào là chúng thi
nhau chia sẽ, xem đấy là một trò vui.
Tuy nhiên, gần đây, Thái Bá Tân bỗng
có một bài viết theo chiều hướng ủng hộ những gì Nhà nước Việt Nam đã làm trong
những năm qua, động viên giới trẻ tiếp tục cố gắng xây dựng quê hương Việt Nam
tiến lên, thì bỗng dưng ông ăn gạch, đá của giới rận chủ.
Mặc Lâm của RFA có bài Hiện tượng Thái Bá Tân với lời lẽ “Khi xưa làm một bài thơ hay phải chờ đến
hàng năm thì cộng đồng mới biết tới để khen, để phản hồi. Bây giờ chỉ sau một
đêm, một ý kiến một bài thơ của ông được sự phản hồi ào ạt tới không kịp xem
cho hết”, Nguyên Đài với bài Về “Đôi
Lời” của ông Thái Bá Tân đăng trên blog anhbasam để phản đối những lời nói của Thái Bá Tân và nhiều bài viết khác đăng
trê các blog, web nổi tiếng của rận như danlambao.
Như vậy, rận đang cố dùng lời lẽ để
câu kéo Thái Bá Tân tiếp tục thực hiện các bài thơ theo tinh thần chống lại Nhà
nước như trước đây. Quả thực để Thái Bá Tân có thể bước ra khỏi những u ám của
lỗi nghĩ nhà rận không phải chuyện ngày một ngày hai.
Vẫn biết rằng, đả kích lại rận thì
nhất định sẽ phải nhân gạch đá nhưng hi vọng rằng ông Tân sẽ không chùn bước vì
áp lực đó.
Ông vẫn có thể được xã hội chấp nhận
nếu như biết quay đầu.
Niềm
Tin
Dưới
đây là bài đôi lời của Thái Bá Tân:
ĐÔI LỜI
Bực mình một
bác vừa rồi bảo tôi nâng bi bác Trọng và chế độ.
Nói rõ thế
này nhé.
Cuộc sống đa
dạng, con người cũng đa dạng, không ai, không cái gì xấu cả hoặc tốt cả. Cách
đánh giá cũng da dạng như vậy. Bất chấp nguy hiểm cho bản thân, tôi lên tiếng
phản biện, có khi nặng lời. Nhưng cái gì tôi tin là đúng thì tôi khen. Chưa nói
chuyện đúng sai, nhưng đó là quan điểm và quyền của tôi. Không đồng ý thì thôi,
sao phải thóa mạ? Nhiều bác lề trái đôi khi nói thái quá, tôi đọc đấy, biết đấy
và im lặng. Đó là thái độ tôn trọng người khác.
Nhân tiện:
1. Tôi tin
bác Trọng là người liêm khiết. Làm quan thời bây giờ như thế là tốt lắm rồi.
Còn có cái này cái nọ thì lại chuyện khác.
2. Tôi tin
lãnh đạo ta không bán nước cho Tàu.
3. Bất chấp
tham nhũng và sự bất tài của một số lãnh đạo, tôi tin đất nước ta sẽ phát triển
về kinh tế, và dần dần sẽ đổi mới hơn nữa và tiến bộ hơn về chính trị. Hình ảnh
“chìm tàu” tôi nhắc đến chỉ là một kiểu phúng dụ, nói quá, của văn chương. Mà
ta đã tiến bộ và đổi mới lắm rồi đấy.
4. Tôi tin
con người Việt Nam ta về cơ bản vẫn tốt chứ không hoàn toàn u ám như nhiều bác
mô tả.
5. Tôi không
thích cộng sản, nhưng vẫn ghi nhận, thậm chí biết ơn những gì chế độ đã làm cho
đất nước từ ngày đổi mới. Chúng ta từ một nước cực nghèo mà được thế này là quá
tốt rồi. Tất nhiên vẫn muốn tốt hơn nữa. Tôi thấy bộ máy chính phủ vận hành được.
Bác thủ tướng chỉ đạo quyết liệt. Bác Thăng năng nổ và dám nói, dám làm.
6. Tôi tin sớm
muộn đất nước mình sẽ có dân chủ và tự do thực sự. Tạm thời chưa có được cái
đích tốt đẹp ấy thì tạm hài lòng với những gì đã có, và chung sức cùng đồng bào
đấu tranh (một cách xây dựng) để đạt được điều ấy.
Tóm lại, về đại
cục mà nói, tôi thấy tình hình không phải xấu đi mà đang tốt lên, trừ vụ nợ công
và thâm hụt ngân sách mà tôi không rõ lắm.
Tôi nghĩ như
thế đấy. Và chính niềm tin này đã tiếp sức cho tôi trong việc phản biện và thơ
phú giúp lớp trẻ sống có ích, có ý nghĩa cho mình và cho đất nước.
Tôi yêu Việt
Nam. Tôi cũng yêu cả các bác. Không yêu, đã chẳng thèm nói, chẳng thèm dạy học
và chẳng thèm viết.
Hơi thật thà
quá. Xin lỗi.
Còn đây là bài Ghi nhận của ông
được viết sau bài Đôi lời
“Các bác thử
tưởng tượng,
Nếu đảng ta
trước đây
Không mở cửa,
đổi mới,
Sẽ thế nào
hôm nay?
Hôm nay ta chắc
chắn
Như dân Bắc
Triều Tiên.
Không được
nói, được chửi,
Không cơm ăn,
không tiền.
Không có
internet,
Không được đi
nước ngoài,
Không có chiếc
xe đạp,
Không có cả
chiếc đài.
Không được mặc
quần xoọc,
Cắt tóc theo
ý mình.
Không khách sạn,
nhà nghĩ,
Không có cả
ngoại tình…
Chắc chắn là
như thế.
Các bác cứ
tin đi.
Nếu đảng
không đổi mới,
Hỏi ta biết
làm gì?
Định vùng lên
lật đổ
Rồi thoát khỏi
thằng Tàu?
Đừng đùa với
cộng sản.
Không có chuyện
ấy đâu.
Cho nên chửi
cứ chửi,
Nhưng cũng phải
phân minh.
Biết lượng sức
mà tiến,
Biết người và
biết mình.
Đảng có gì
không đúng
Thì nói, ta,
người dân
Việc mình làm
thật tốt
Để mọi cái tốt
dần.
Tôi không ưa
cộng sản,
Cả xưa và cả
nay.
Nhưng đảng đã
đổi mới
Thì ghi nhận
việc này”