Có lẽ với nhiều người
trong chúng ta không ai lạ gì Nguyễn Hữu Vinh. Và ai cũng nghĩ sau bản án 5 năm
tù với cáo buộc "bôi nhọ, xuyên tạc sự thật Nhà nước" với hành vi được
ghi rõ ràng trong cáo trạng: “Ông Nguyễn Hữu Vinh đã có hành vi đăng tải các
bài viết trên mạng Internet có "nội dung xấu, thông tin sai lệch làm giảm
uy tín, mất lòng tin trong nhân dân về cơ quan Nhà nước, tổ chức xã hội, công
dân, quy định tại Điều 258 Bộ Luật Hình sự nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt
Nam". Nguyễn Hữu Vinh sẽ thay đổi. Ở tù cùng những khổ cực, cay đắng và những
gì đã nhận được sẽ chỉ cho Vinh biết điều hay lẽ phải để làm!
Chân dung Nguyễn Hữu Vinh
(Nguồn: FB)
Nhưng rồi hoá ra mọi thứ
không hẳn đã thế. Vinh vẫn thế, vẫn không hề thay đổi, ít nhất ở khía cạnh tư
tưởng. Anh ta vẫn nhìn chế độ, nhìn đời bằng những ánh mắt của một kẻ xét lại cực
đoan, hằn học và có hơi hướng thiếu thân thiện. Điều đó đến ngay cả với những
thứ đến những người có học thức, trình độ và có lẽ phải hơn anh ta chưa chắc
dám động đến. Vinh đã thực hiện và điều đó càng khiến nhiều người sẽ nghĩ rằng,
rồi đây Vinh sẽ tiếp tục bước trên hành trình đi đi và chịu đầy ải. Có chăng,
Vinh sẽ cảnh giác, thận trọng hơn mà thôi!
Theo đó, trong một trả lời
phóng vấn với BBC Việt ngữ xung quanh chủ đề “Giáo dục chiến thắng tạo thói dữ
dằn trong xã hội Việt Nam”, Nguyễn Hữu Vinh đã viết ra những dòng khó nghe về
chủ nghĩa tự tôn, tự hào dân tộc mà nhiều thế hệ người Việt mình đã có; từng là
động lực phát triển như sau: "Chiến
tranh, với thắng lợi luôn có những hậu quả tàn khốc dễ thấy rõ lẫn những thứ
khó thấy, có khi ghê gớm, dài lâu hơn nhiều.
Say
sưa thắng lợi, mãi tự ngợi ca để khích lệ tinh thần dân chúng không thể không
có hậu quả là quá coi trọng sức mạnh bạo lực, coi thường những ai không có được
"chiến thắng" như mình. Đến độ người ta "đá" thắng mình,
mình cũng không chịu nổi, vì ngày xưa họ "đánh" kém mình cơ mà".
Đối diện với những điều
được Vinh viết ra, dư luận đã rất tích cực khi nói rằng, điều Vinh nói không
sai. Blog Việt Nam mới còn chỉ ra rằng: “Cũng là nguyên do chúng ta không quen,
không bằng lòng, thậm chí bất mãn nếu chẳng may thất bại hoặc không bằng thiên
hạ.
Dưới khía cạnh của logic
học những điều đó không hề có gì sai, thậm chí là hết sức đúng. Nhưng xin được
nói ngay, suy cho cùng thì đấy cũng chỉ là một mặt của câu chuyện, một chiều
kích được nói đến và cái quan trọng là điều đó nhỏ hơn rất nhiều những gì đang
được biết đến, hay nói đúng hơn, chuẩn xác hơn là những tác dụng tích cực của
việc tự tôn, tự hào dân tộc!”.
Theo đó, không ai trong
chúng ta phủ nhận, lơ đi những mặt trái của vấn đề được chỉ ra. Nhưng đừng quên
rằng, tự hào, tự tôn dân tộc là điều mà không phải dân tộc nào cũng có và cũng
làm được. Có thì mới tự hào được chứ không phải nhận bừa, nhận vơ và cố tình vơ
vào mình. Và chính bởi điều này nên nếu đất nước nào có những thứ tự hào mà đứng
ra tự hào cũng là lẽ thường, hợp tình hợp lý. Nó cũng được khuyến khích với tư
cách là thước đo giá trị của mỗi một dân tộc.
Cũng đừng quên, thuở chưa
bị bắt và bỏ tù, chính Vinh không ai khác đã nhiều lần nhắc tới tinh thần nào
trong những câu chuyện “thoát Trung” của chính ông. Vậy mà nay, chỉ vì nhìn ra
những điều tiêu cực từ tinh thần đó mà Nguyễn Hữu Vinh sẵn sàng đạp đổ, sẵn
sàng phủ nhận và thiêu chết cái tinh thần đó trong sự hằn học…
Kể ra nếu Vinh không nói
sẽ không ai hiểu Vinh nghĩ gì!
TRƯỜNG
GIANG