Theo dõi tình hình những
năm gần đây, liên quan hoạt động của giới dân chủ trong nước, dường như có một
vấn đề đang trở thành quy luật và bất biến. Đó là sau khi các cá nhân chống phá
nhà nước bị bắt, ngay lập tức các tổ chức nhân quyền, chính giới một số nước sẽ
lên tiếng can thiệp; họ không ngần ngại ca ngợi các cá nhân này bằng những ngôn
từ có cánh. Sau đó 1 thời gian đủ để dư luận biết về cá nhân đó, thông qua những
hình thức trao giải về “nhân quyền”, cũng chính các tổ chức này sẽ vinh danh
các cá nhân này như để hoàn tất một công việc của chặng cuối trước khi được can
thiệp cho ra nước ngoài định cư hoặc chữa bệnh!
Dẫn ra những ví dụ về
điều này, có thể kể ra một danh sách khá dài những cá nhân được dung dưỡng, hậu
thuẫn bằng cách thức này, như Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Cù Huy Hà Vũ, Phạm Đoan
Trang, Lê Đình Lượng, Trần Thị Nga, Nguyễn Văn Hoá… và gần đây là trường hợp
Nguyễn Năng Tĩnh (Sn 1976, Nghệ An), người mới được vinh danh “Giải thưởng Tinh
thần Trần Văn Bá)…
Một giải thưởng nhân quyền dành cho
Nguyễn Văn Hoá, Hà Tĩnh (Nguồn: FB)
Bằng cách thức này nên chúng
không chỉ “động viên” được những kẻ đã sa lưới, chịu những bản án đích đáng từ
pháp luật mà còn cổ vũ những kẻ có thiên hướng, tư tưởng chống phá. Bằng chứng
là mặc dù cơ quan chức năng đã thực hiện khá nhiều các cuộc bắt, xử lý đối với
các cá nhân chống đối, thậm chí phá rã một số tổ chức chống phá được đánh giá
là có thực lực (như Hội Anh em dân chủ), song vẫn chưa bao giờ chặn đứng được ý
chí chống đối của những kẻ dù trước đó chưa có quá trình chống đối!
Nói về điều này, đã có
những lí giải nói rằng, thực chất những giải thưởng “nhân quyền”, cách vinh
danh của đám các tổ chức hoạt động dưới danh nghĩa nhân quyền là thứ thuốc phiện
mà chúng cố gắng gieo rắc nên, đặc biệt là với thành phần giới trẻ!
Tuy nhiên, nhận diện rõ
hơn về điều này, chúng ta cũng phải chua chat khi nhận ra rằng, trong số những
kẻ từ vinh danh bằng những giải thưởng cho đến việc được ra nước ngoài sinh sống,
định cư hoặc vì những lí do khác, chúng chưa bao giờ có được những điều mình muốn.
Đó là những Cù Huy Hà
Vũ, Trần Khải Thanh Thuỷ, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh hay gần đây là trường hợp Lê
Văn Sơn (SN 1989, quê quán: Thanh Hoá)… phải chật vật mưu sinh bằng đủ thứ nghề
dù nơi họ đến được xem là “thiên đường của dân chủ”, là nơi khao khát từ thuở
ban đầu ở chúng.
Đó là những Nguyễn Văn
Đài, Lê Thị Thu Hà… bị đám quan thầy Đức (CHLB Đức) xem như thứ phế thải, bỏ đi
sau khi sang định cư tại nước Đức. Để rồi phải chật vật mưu sinh bằng trò khóc
thuê và tự dẫm đạp lên tuyên bố trước đó để tiếp tục ở lại (Đài từng tuyên bố sẽ
không bao giờ đứng chung với đám cờ vàng sọc vì cho rằng đó là những thành phần
chống đối nhưng nay vẫn tham gia tuần hành biểu tình cùng với chúng để kiếm cơm
qua ngày)…
Rồi chưa kể, một số
khác may mắn hơn khi được “vinh danh” trước khi bị bắt cũng bằng những giải thưởng
“nhân quyền” trứ danh đó. Nhưng rồi cái chúng nhận được sau đó cũng chua chát
không kém. Điển hình cho điều này là trường hợp Nguyễn Văn Hoá (sinh năm 1995,
quê quán: Hà Tĩnh) được trao giải khi chưa xộ khám, thế nhưng sau đó, Hoá lại bị
bắt và xử lý về hành vi xâm phạm An ninh quốc gia, tham gia tổ chức phản động,
nhận tiền, móc nối phản động lưu vong để chống phá chế độ.
Thế mới biết, với những
chất gây nghiện (giải thưởng nhân quyền) sẽ ít nhiều thì sau khi đã dây vào sẽ
thân tàn ma dại mà thôi!
PHƯƠNG
NAM