"- Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh được đề
cử giải Nobel Hòa Bình năm 2018 cho những nổ lực đấu tranh cho quyền tự do căn
bản của con người, đấu tranh để thay đổi cho một xã hội tốt đẹp hơn. -
Amanda Nguyen được đề cử giải Nobel Hòa Bình năm 2019 cho những nổ lực bảo vệ
những cô gái bị xâm phạm tình dục.
Hai con người, hai sự kiện này là nỗi vui và
niềm tự hào của người Việt trong và ngoài nước nói chung và cho giới phụ nữ
Việt nói riêng.
THẾ NHƯNG....
Việc Amanda, một cô gái Mỹ, gốc Việt, sống tại
Mỹ được đề nghị giải thưởng danh giá này được truyền thông trong và ngoài nước
đăng tải rộng rải. Những trang báo (lề đảng) lớn của Việt Nam như Vietnamnet,
Thanh Niên..v.v.. đều đăng với niềm tự hào như thể cô Amanda là người Việt đang
sống tại Việt Nam . Trong khi đó, Mẹ Nấm là một người Việt 100%, đang sống
tại Việt Nam thì báo chí lề đảng không hề đăng một tin nào về sự kiện này.
Truyền thông trong nước hoàn toàn im lặng trước niềm vui này".
Đó là điều được FB Tường An trong sự so sánh giữa hai người phụ
nữ đều được đề cử cho giải thưởng danh giá Nobel Hoà bình. Câu hỏi tại sao đặt
ra đối với 2 người phụ nữ cùng mang trong mình huyết quản dòng máu da vàng. Cả
hai được vinh danh nhưng tại sao báo chí trong nước mà chúng ta hay quen gọi
báo chí lề đảng chỉ ca ngợi có một (trường hợp Amanda Nguyen) và giành sự
ghẻ lạnh đối với trường hợp còn lại (Nguyễn Ngọc Như Quỳnh).
Thực sự để hiểu điều này không hề khó, và chỉ
cần bình tâm lại nghĩ suy đôi chút chúng ta hiển nhiên sẽ có được cho mình một
câu hỏi không thể đúng đắn và sáng suốt hơn.
Nguyễn Ngọc Như Quỳnh bên cạnh Amanda Nguyen
(Nguồn: FB)
Như đã được cung cấp ở trên, nội dung khiến được
người phụ nữ Mỹ gốc Việt Amanda Nguyen được đề cử giải thưởng Nobel
Hoà bình năm 2019 cho những nổ lực bảo vệ những cô gái bị xâm phạm tình
dục. Đây là một vấn đề mà nói đúng hơn là vấn nạn được cả thế giới chứ không
riêng gì Việt Nam quan tâm. Và là người Việt Nam, giới chức Việt Nam và đặc
biệt là báo giới Việt Nam phải thấy được đó là sự vinh dự, sự tự hào mà chúng
ta không dễ gì có được.
Và riêng với điều này, dù không sinh sống tại
Việt Nam nhưng Amanda Nguyen đáng được khen và đó là lí do cô được báo giới lề
đảng tung hô. Và xin nói luôn, sự tung hô đó là khách quan và chắc khi biết
được báo giới và đồng bào quê hương ghi nhận mình thì Amanda Nguyen sẽ cảm động
biết bao.
Từ điều chỉ ra đối với Amanda Nguyen, sẽ thấy
được tại sao báo chí trong nước - lề đảng lại ghẻ lạnh đối với Quỳnh - Mẹ
Nấm.
Bởi lẽ, trong khi Amanda Nguyen với hành động
của chính mình đã làm tiếng tăm Việt Nam được thế giới biết đến (dù không chính
danh). Còn đằng này, với hành động của mình dù được lắm kẻ bên ngoài ngợi ca,
ban điều hành Giải thưởng Nobel và đám bên ngoài cũng đã ngợi ca và vinh danh
Quỳnh bởi việc đưa tên vào phần người được đề cử nhưng với nhà nước Việt Nam,
người dân Việt thì hành động của Quỳnh mang ý nghĩa tiêu cực hơn là tích
cực.
Cái gọi là "nỗ lực đấu tranh cho quyền
tự do căn bản của con người, đấu tranh để thay đổi cho một xã hội tốt đẹp
hơn" dù xét dưới một khía cạnh nào đó là tích cực nhưng, đối với
nhà nước đương nhiên đó là mối đe doạ tiềm tàng cho chính sự ổn định và phát
triển của bất cứ chế độ nào. Cơ chế tự bảo vệ, phản xạ trước những mối đe doạ
lí giải tính tự thân của vấn đề và cũng lí giải tại sao nhà nước và các cơ quan
báo chí lại không giang tay đón nhận Quỳnh, thậm chí còn xét xử và bỏ tù , lên
án Quỳnh!
Và với người dân, bản thân họ không hiểu về
Quỳnh, về mục đích tranh đấu của Quỳnh nhưng ngay lúc này, đó không phải là sự
đổi thay kèm theo những cơn bấn loạn và đảo chiều của xã hội với những hệ luỵ
khó lường. Điều họ cần lúc này đây vẫn là sự ổn định để phát triển, để làm ăn.
Hay nói cách khác, với người dân, họ dị ứng và không đồng tình với những kiến
giải trong mục đích và động cơ hành động của Quỳnh. Còn với báo giới, trong mắt
họ Quỳnh là một tên tội phạm và sẽ chẳng ai cả gan dám ủng hộ cho một kẻ đã
được định hình là tội phạm.
TRƯỜNG GIANG