Có
một chi tiết đã xảy đến trong vụ việc giáo dân bao vây trụ sở UBND huyện Lộc Hà
(Hà Tĩnh) khiến không chỉ riêng tôi phải khắc khoải và suy nghĩ! Sau 42
năm kể từ khi Mỹ và tay sai buộc phải thất bại trong cuộc chiến xâm lược Việt
Nam, lá cờ Tổ Quốc trong một cơ quan công quyền đã bị hạ xuống và thay thế
bằng lá cờ Vatican.
Một
hình ảnh trong sự việc xảy ra tại UBND huyện Lộc Hà (Hà Tĩnh) vào sáng ngày
03/4/2017 (Nguồn: FB).
Khi
chứng kiến điều này, đã có không ít những ý kiến bàn tán vào ra khi cho rằng:
Đó là thứ bản chất mà người Công giáo nói chung tại Việt Nam, tại Giáo phận nói
riêng; họ sống trên đất nước và Tổ quốc Việt Nam nhưng thực chất họ như những
kẻ tầm gửi, không thực tâm vì Tổ quốc và dân tộc. Và chỉ chờ có cơ hội, họ lập
tức trở thành những kẻ chống đối nằm vùng, sẵn sàng biến Tổ quốc, quê hương
mình thành lãnh thổ của một quốc gia khác mà có lẽ họ chưa mang tới cho họ bất
cứ nguồn lợi lộc nào!
Việc
lá cờ Vatican ngạo nghễ tung bay trên trụ sở của một chính quyền cấp huyện vì
thế là sự minh chứng cho sự thiếu trung thành, mà nói đúng hơn là sự phản bội
của người Công giáo Việt Nam.
Nhưng
ở khía cạnh của một người ngoài cuộc, đứng quan sát sự việc, người viết nhận
thức sự việc dưới một góc nhìn khác hơn. Chẳng có gì tồi tệ và nghiêm trọng hơn
việc lá cờ - một minh chứng cho sự làm chủ của một thể chế chính trị bị hạ
xuống và được thay thế bởi lá cờ của một quốc gia xa lạ, một nhà nước thế quyền
hơn là thế tục - Vatican. Tuy nhiên, những người hạ lá cờ kia, bản thân họ chưa
bao giờ muốn như thế. Họ hành động như thế bởi sự kích động, xúi dục của những
kẻ mà họ vẫn gọi bằng danh xưng là "cha tinh thần", là "đấng
thiêng liêng"...
Họ
cũng thực hiện cái hành vi đáng trách cứ đó trong một tâm thế không được bình
thường, thậm chí là quá tồi tệ. Và cũng xin nói thêm rằng, điều mà người Công
giáo nói chung trở nên yếm thế chính bởi cái đức vâng lời mà họ buộc mang theo
cả cuộc đời. Họ không có quyền hành động khác sự chỉ bảo, sai khiến của đấng
chủ chăn. Việc họ hành động như thế nhưng nhiều hơn thế cũng là chuyện dễ
hiểu.
Kẻ
đáng trách và cần phải bị nghiêm trị là những Linh mục, những chủ chăn đáng
kính của họ.
Sau
42 năm, lần đầu tiên chúng ta thấy một sự việc đáng phải bàn và suy ngẫm nhưng
người dân họ không hoàn toàn có lỗi. Có chăng, niềm tin với tôn giáo quá lớn
nên họ đánh mất lí trí cần thiết!